Chỉ Còn Là Hồi Ức - Chương 6
Cập nhật lúc: 2024-03-21 09:04:58
Lượt xem: 618
17.
Tôi mới chuyển trường, nói tiếng phổ thông giọng địa phương, quần áo cũ kỹ, tồi tàn, trong lớp không có ai thích nói chuyện cùng.
Sau đó, có một bạn nam trong lớp tỏ tình với tôi trước mặt cả lớp, tôi từ chối cậu ta, cậu ta tức gi.ận đến mức dẫn đầu cả lớp bày trò bắ.t n.ạt. Tiết thể dục không ai muốn lập nhóm với tôi. Khi tôi bước vào lớp, có người cố tình dơ chân khiến tôi ng.ã, mắng tôi r.ẻ r.úng và thượng đẳng, tôi im lặng chịu đựng, không muốn gây ra xu.ng đ.ột gì.
Cho đến một ngày tôi bước vào lớp và thấy chỗ ngồi của mình phủ đầy những mảnh giấy vụn, sách giáo khoa, giấy tờ bị rá.ch, nước b.ắ.n tung tóe trên bàn, tất cả những quyển vở tôi viết đều ướt đẫm.
Lúc đó tôi như phát đi.ên, lao thẳng vào cắ.n đứ.t một miếng thịt trên người cậu ta, tôi đỏ mắt nhìn cậu ta và nói với giọng cực kỳ că.m gh.ét.
"Làm gì cũng được, cớ sao lại quấ.y phá việc học của tôi? Sao dám, sao dám x.é sách của tôi?"
Năm sáu người đến kéo tôi đi, nhưng họ không kéo tôi ra khỏi lớp, tôi thấy tay cậu bạn đó càng ngày càng chả.y má.u, lớp trưởng đi báo cáo sự việc, phụ huynh cậu ta nhìn tôi với vẻ gh.ê t.ở.m.
Tôi đứng thẳng lưng, khóe miệng vẫn còn vết má.u, tôi nhìn chằm chằm cha mẹ cậu bạn đó, nói từng từ một.
"Trường học này có blhđ, quấy rối t.ìn.h d.ục, ngày mai tôi sẽ giương biểu ngữ* trước nhà gi.ết ch.ết cậu ta, nếu cậu muốn gây sự, tôi sẽ theo cậu ta đến cùng."
(*Hiểu nôm na như đòi nợ í!)
Thầy hiệu trưởng vội vàng bước tới để xoa dịu cảm xúc của phụ huynh, bằng những lời nói chân thành, thầy đã biến vấn đề lớn của tôi trở thành chuyện nhỏ, tôi cũng đã gửi lời chúc tốt đẹp nhất cho họ. (Bả ch.ửi á:v)
"Trả t.iền sách của tôi, 384 tệ, và đừng nói cho anh trai tôi biết chuyện hôm nay."
Thành tích học tập của tôi ngày càng tiến bộ, tôi là học sinh đầu tiên đến lớp và cũng là người ra về cuối cùng.
18.
Đoạn Đình không còn giao du với bọn xã hội đen đó nữa, anh ấy đang cần tiề.n gấp, để trả cho tên trùm xhđ ba nghìn tệ mỗi tháng, đồng thời trả học phí, sinh hoạt phí và sách giáo khoa cho tôi.
Anh ấy đến công trường chuyển gạch vì họ trả lương theo ngày, hai trăm tệ một ngày.
Tuy bằng tuổi nhưng Đoạn Đình cao hơn tôi một cái đầu. Ban đầu nhà thầu nghĩ rằng anh ấy còn quá trẻ. Đoạn Đình nói anh ấy muốn một trăm năm mươi tệ, nên sẽ làm nhiều hơn những công nhân khác, nhà thầu để anh ấy làm thử một ngày, cuối cùng hài lòng cho ở lại.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/chi-con-la-hoi-uc/chuong-6.html.]
Siêu thị giảm gi.á sau 8h30, bắp cải gi.á 3 tệ một cây, mì gi.á 5 tệ một gói và hạn sử dụng trong hai ngày, hai chiếc áo sơ mi ngắn tay mua từ chợ đầu mối gi.á 39 tệ, màu đen, bị phai màu nhưng trông không rõ vết bám bẩn. Dưới tầng hầm không có bàn, tình cờ tìm được một chiếc bàn bỏ đi, Đoạn Đình mang tủ về nhà, đ.ập ra tu sửa lại, kiếm thêm một chiếc ghế đẩu.
Trong phòng không có ánh sáng, cũng không có máy sưởi, dù đắp hai lớp chăn nhưng tay chân tôi đều lạnh cóng, Đoạn Đình quấn chặt tôi trong chăn rồi nhét cho một chai nước nóng.
Quần áo là khó giặt nhất, không có máy giặt, lại dùng nước lạnh để giặt, để trong nhà cả tuần cũng không thể khô được, lưu lại một mùi ẩm mốc dai dẳng.
May mắn thay, mùa Đông cuối cùng cũng trôi qua, buổi chiều ngày thi tuyển sinh cấp 3 kết thúc, những chiếc ô tô sang trọng đỗ trước cổng trường, các bậc phụ huynh hào hoa háo hức chờ con ra khỏi phòng thi. Chỉ qua một cái liếc mắt tôi đã nhìn thấy Đoạn Đình.
Anh ấy mặc một chiếc áo vest đen đã sờn vải, nên trông lạc lõng so với xung quanh, nhưng anh ấy không hề cảm thấy chật chội mà uể oải tựa người vào ghế, đưa mắt nhìn quanh tìm kiếm thứ gì đó.
Tôi gọi, nhảy đến bên cạnh anh ấy, Đoạn Đình đứng thẳng dậy, một tay lấy cặp sách của tôi vắt lên lưng mình, dẫn tôi ra ngoài, đưa cho tôi một cốc gì đó.
"Thi xong rồi, có đói không? Chúng ta uống rượ.u trước rồi về nhà ăn tối sau nhé."
Tôi cầm lấy, nhìn thấy trên cốc in những chữ tiếng Anh lạ mắt, sờ vào có cảm gi.ác lạnh lẽo, nhãn trên thân cốc được xé cẩn thận, đồ uống phản chiếu ánh sáng rất đẹp dưới ánh mặt trời.
"Anh nghe người bên cạnh nói đây là trà sữa anh đào, họ đang tổ chức sự kiện và một trăm người đầu tiên vào cửa hàng đều miễn ph.í. Tình cờ lại là anh."
Đoạn Đình bắt đầu cười, khi cười, lông mày sắc nét trở nên nhạt đi rất nhiều, anh ấy nhướng mày trông rất kiêu ngạo.
"Thử xem có ngon không. Anh trai em không có gì khác, chỉ là may mắn thôi, lần sau anh sẽ quay lại dự sự kiện."
Tôi nhấp một ngụm, vị ngọt như chảy vào lòng, Đoạn Đình không biết, nhưng tôi từng thấy các bạn nữ trong lớp cầm chiếc cốc này trên tay, trưa thứ Tư và thứ Năm sẽ tụ tập lại cười đùa hay mua đồ mang về.
Trên những chiếc cốc nhiều màu sắc có nhãn mác, một ít trái cây và sữa, một cốc gi.á 45 tệ, thùng rác chứa đầy trà sữa chỉ sau hai ngụm đã bị vứt đi.
Tôi đi theo Đoạn Đình vòng qua đám đông về nhà, quay lại nhìn cửa hàng, cửa sổ sạch sẽ sáng sủa, không có tờ rơi hay hoạt động nào.
Đoạn Đình vẫn đang đợi câu trả lời của tôi, nhìn tôi với nụ cười trong ánh mắt, tôi nhìn xuống cốc trà sữa, một lúc sau mới trả lời:
Chuyển ngử bởi team Tuế Tuế
“Nó không ngon, em không thích đồ ngọt."
Tôi không thích trà sữa, bánh ngọt hay tráng miệng, không tò mò về hương vị, không bị hâpd dẫn bởi hình dáng bên ngoài và cũng không cần phải mua lại lần hai.