Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Chị dâu tôi mang thai, khăng khăng đòi ăn con chó của tôi - Chương 12

Cập nhật lúc: 2024-10-10 15:16:33
Lượt xem: 141

Chị dâu sinh non, may mà đang ở bệnh viện, bác sĩ lập tức đưa chị vào phòng mổ để thực hiện ca mổ khẩn cấp.

Mẹ tôi đứng bên ngoài phòng phẫu thuật không ngừng trách móc tôi: "Nếu không phải tại mày lén lút mua nhà, gia đình tao đã không xảy ra những chuyện này! Tất cả là tại mày, đồ súc sinh!

Anh tôi giọng khản đặc, ngăn bà lại: "Đủ rồi, người gây rối suốt là hai người chứ ai!

"Em gái mua nhà thì cứ mua, nó có xin nhà một xu nào đâu, sao lại ảnh hưởng đến hai người?"

Tôi lạnh lùng nhìn khuôn mặt đầy giận dữ của mẹ, bà càng ngày càng xa lạ với tôi.

Anh tôi vừa bắt đầu cãi nhau với mẹ thì bị y tá ngăn lại.

Nửa tiếng sau, một y tá bế một bọc nhỏ bước ra: "Người nhà của Trương Xuân Phân có ở đây không? Là con trai!"

Mẹ tôi vui mừng chắp tay cầu khấn: "Trời phù hộ, trời phù hộ!"

Nhìn vẻ mặt hớn hở của bà, tôi chỉ mỉm cười khinh miệt.

Xanh Xao Truyện

Y tá nói: "Con của các người sinh non, cần được chuyển đến khoa sơ sinh."

Anh tôi nhìn vào đứa bé nhỏ nhắn, da nhăn nheo như con khỉ con, mắt anh đầy nước. Đứa trẻ chỉ được cho anh nhìn thoáng qua, sau đó lập tức đưa vào khoa sơ sinh.

Mẹ tôi một lòng lo lắng cho cháu trai, cứ bước theo y tá, đứng gác ngoài cửa khoa sơ sinh, quên mất chị dâu vẫn đang ở trong phòng mổ.

Anh tôi đi đóng viện phí cho chị dâu và đứa bé, còn tôi đi lấy kết quả xét nghiệm cho đứa bé.

Mấy tờ báo cáo vừa mới in ra, còn nóng hổi, tôi nhìn vào đó và thấy một điều khiến lòng tôi nặng trĩu: nhóm m.á.u của đứa bé.

Anh và chị dâu đều có cùng nhóm máu, tại sao đứa bé lại có nhóm m.á.u khác?

Cầm tờ báo cáo trong tay, tôi đi hỏi bác sĩ. Bác sĩ chỉ nói một câu đầy ý tứ: "Thông thường thì không có chuyện này xảy ra."

Nghe câu nói đó, tôi lập tức hiểu ra mọi chuyện.

Tôi lên mạng tra cứu thông tin, và đúng như tôi nghĩ! Đứa bé không phải con của anh tôi!

Tôi cầm tờ xét nghiệm chạy ngay đi tìm anh trai, anh đang cúi xuống cửa sổ thu ngân, vừa mới đóng năm mươi triệu viện phí.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/chi-dau-toi-mang-thai-khang-khang-doi-an-con-cho-cua-toi/chuong-12.html.]

Nghe xong lời tôi nói, khuôn mặt anh thoáng chốc trống rỗng.

Tôi không nỡ làm anh đau lòng, nên nói khéo: "Có khi nào bệnh viện nhầm nhóm m.á.u không."

Dù nói vậy, nhưng chúng tôi đều biết, bệnh viện không thể nhầm lẫn như vậy.

"Mày vừa nói gì? Đứa bé không phải của nhà mình?"

Mẹ tôi giật tờ xét nghiệm từ tay tôi, nhìn thấy nhóm m.á.u của đứa bé, bà giận đến mức mắt trợn trừng, liên tục đ.ấ.m vào n.g.ự.c mình!

"Con đĩ thối tha! Đồ khốn nạn c.h.ế.t tiệt!"

Mẹ tôi quay phắt lại, lao thẳng về phòng hồi sức của sản khoa, tôi và anh trai vội vàng chạy theo để ngăn bà lại.

Chị dâu thấy chúng tôi xông vào, cau mày tức giận: "Các người c.h.ế.t hết rồi à? Cả lũ chỉ lo con, không coi tôi là người sao?"

Chị ta vẫn còn tức giận vì không ai đứng trước phòng mổ đợi mình. Mẹ tôi túm lấy tóc chị dâu, giáng liên tiếp mấy cái tát: "Đồ khốn nạn! Mày dám ngoại tình! Tao hỏi mày, tại sao nhóm m.á.u của đứa bé lại khác?"

Tôi và y tá cùng lao vào ngăn mẹ tôi lại. Dù sao chị dâu cũng vừa mới phẫu thuật xong, không thể để bà ấy động tay chân với chị ta.

Trong mắt chị dâu thoáng hiện sự ngạc nhiên, rồi nhanh chóng chuyển thành niềm vui. Chị ta cười mỉa mai nhìn ba mẹ con chúng tôi, ngạo mạn nói: "Thì sao,  đứa bé không phải của nhà các người thì sao?

"Cha ruột nó có gia tài hàng chục tỷ! Anh trai mày làm sao mà so được?"

Chị ta khinh thường nhìn anh tôi: "Anh còn không gom nổi tiền đặt cọc mua một căn nhà, thì lấy tư cách gì làm cha nó?"

Vai anh tôi sụp xuống, như thể xương sống của anh vừa bị bẻ gãy.

Mẹ tôi hét lên một tiếng, định lao tới nhưng bị người nhà của bệnh nhân khác kéo ra ngoài.

Tôi tiến tới, cầm cốc nước trên bàn hất thẳng vào mặt chị dâu:

"Đúng là loại người không biết xấu hổ"

"Anh, chúng ta đi thôi."

Anh tôi như già đi mười tuổi trong phút chốc. Hôm qua, anh vẫn còn đang chiến đấu vì vợ con, nhưng hôm nay lại bị người thân cận nhất đ.â.m sau lưng.

Linh hồn anh như đã bị rút hết, anh gục xuống, bước đi như cái xác không hồn, để tôi dẫn ra khỏi bệnh viện.

Loading...