Chỉ Mong Lòng Người Như Lòng Ta - Chương 3
Cập nhật lúc: 2024-08-30 23:45:09
Lượt xem: 370
06.
Ta thấy cảm xúc của hắn thay đổi liên tục, trong lòng bỗng thoáng qua một ý nghĩ xấu xa, nghiêng đầu hỏi: "A Ngọc, ta không ra ngoài được, vậy ta có thể ăn món gà hạt dẻ Ngũ Vị Lâu ở ngoài kia?"
Biểu cảm của Tạ Ngọc Chương quả thực rất phong phú, xấu hổ, buồn bực, khinh ngạc, đủ mọi cảm xúc hiện lên trên mặt, cuối cùng hắn dứt khoát phất tay áo bỏ đi.
Tỳ nữ vỗ n.g.ự.c như thể sống sót sau đại nạn, hỏi ta tại sao lại phải khiêu khích Tạ đại nhân như vậy.
Rốt cuộc, mạng chúng ta hiện tại đều nằm trong tay người ta.
Ta chỉ hơi mỉm cười, không nói gì, nhưng trong lòng lại cảm thấy nặng nề.
Ta đoán hẳn là cái tên gọi "A Ngọc" này khiến Tạ Ngọc Chương có chút xúc động, nhưng không ngờ phản ứng của hắn lại lớn như vậy.
Có vẻ như ký ức khi còn nhỏ giữa chúng ta thực sự chiếm một vị trí quan trọng trong lòng hắn.
Thực ra, trong kinh thành, đại đa số người đều không biết, trước khi Tạ Ngọc Chương trở thành Thủ phụ đại nhân, người nhìn thôi đã thấy sợ, ta và hắn cũng coi như là thanh mai trúc mã khác biệt.
07.
Khi đó, Tạ Ngọc Chương chưa nắm quyền cao, chưa phải là người mà ai cũng phải kính trọng, chỉ là một đứa con của vợ lẽ không được yêu thương trong Tạ phủ, sống một cuộc đời vô cùng đáng thương.
Còn ta, là đích nữ duy nhất của Quận Vương phủ, là cháu gái yêu thương nhất của Hoàng Quý Phi.
Khi đó cha mẫu thân ta vẫn còn sống, họ cưng chiều ta hết mực, khiến tính tình ta trở nên kiêu căng hơn hiện tại nhiều.
Nói ra thật xấu hổ, khi còn nhỏ ta không ít lần bắt nạt Tạ Ngọc Chương.
Khi ấy, Tạ Ngọc Chương bị xa lánh vì xuất thân thấp kém, tính tình trở nên quái gở, lại thường xuyên bị các công tử trong phủ bắt nạt.
Lúc ấy, ta theo mẫu thân đi dự tiệc tại Tạ gia, nhân lúc bà không chú ý, ta lén chuồn ra ngoài, đi dạo khắp nơi.
Tình cờ gặp một đám người đang vây quanh đánh đập Tạ Ngọc Chương còn nhỏ.
Thật ra, tính tình của Tạ Ngọc Chương tuy không dễ gần, nhưng hắn thừa hưởng vẻ đẹp của mẫu thân ruột, lông mày đậm, môi hồng răng trắng, hơn nữa thân hình nhỏ nhắn, rất giống một cô bé.
Khi đó, tinh thần nghĩa hiệp của ta bùng lên, nhặt một hòn đá trên đất và ném về phía đám người kia, khiến họ sợ hãi bỏ chạy.
Trước khi đi còn không quên buông lời hung ác với ta.
Ta không quan tâm, phủi ta rồi làm mặt quỷ với bọn họ.
Quay đầu lại, ta thấy Tạ Ngọc Chương đang phủi bụi trên người, im lặng chuẩn bị rời đi.
Đương nhiên, ta không cho phép, nắm c.h.ặ.t t.a.y áo của hắn, không cho đi.
Dù sao cũng là ta cứu người, theo lẽ đương nhiên, hắn phải cảm tạ ta ngàn vạn lần, sao có thể không nói gì rồi bỏ đi được?
Ta quá tốt bụng, quyết định phải trang điểm cho cô bé đáng thương này một phen.
Như vậy, chắc chắn hắn sẽ coi ta là người tốt nhất, ân cần nhất và sẽ xem ta như một sự tồn tại đặc biệt.
Nhưng suy nghĩ của ta đã bị hắn đánh tan một cách không nương tay.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/chi-mong-long-nguoi-nhu-long-ta/chuong-3.html.]
08.
Tạ Ngọc Chương thà c.h.ế.t cũng không chịu phối hợp với ta.
Tại sao, ta không hiểu!
Ta chỉ muốn cột cho hắn kiểu tóc hai búi đáng yêu thôi mà!
Hắn liên tục trốn tránh, ta không cẩn thận làm đứt vài sợi tóc của hắn.
"…"
Tạ Ngọc Chương dừng bước, che đầu, hung dữ trừng mắt nhìn ta một cái.
Ngoài hình của hắn rất đẹp, bộ dáng giận dỗi cũng đáng yêu một cách kì lạ, đương nhiên là ta cũng rộng lượng mà không so đo với "muội muội" này.
Thấy hắn đau đớn, trong lòng ta cũng cảm thấy áy náy, nên bắt chước mẫu thân ta thường làm, ôm đầu hắn và hôn một cái.
Ta học mẫu thân, nhéo giọng nói dỗ dành hắn: "Không đau nữa không đau nữa nhé."
Tạ Ngọc Chương sững sờ ngay lập tức, nhìn ta với ánh mắt kinh ngạc, phức tạp, động tác giãy giụa cũng dừng lại.
Như vậy lại rất đúng ý ta.
Vì thế, ta tiếp tục nói: "Vậy bây giờ để ta đổi cho ngươi kiểu tóc tiên nữ nhé, tay nghề của ta rất giỏi, đảm bảo sẽ làm ngươi xinh xắn lung linh."
Hắn lại giãy giụa đầy ghét bỏ.
Ta thực sự buồn bực, hắn cứ lộn xộn như vậy, làm sao mà ta làm tóc cho hắn được.
Vì thế, ta lại ôm c.h.ặ.t đ.ầ.u hắn, hôn thêm vài cái nữa.
Tạ Ngọc Chương cứng đờ người, nhìn ta với vẻ mặt không thể tin nổi.
Thấy hắn không cử động nữa, ta liền tiếp tục sờ tóc hắn.
Nhưng chẳng bao Lâu sau, hắn lại bắt đầu giãy giụa, ta cũng chỉ biết ôm chặt lấy hắn.
Cuối cùng, tóc của Tạ Ngọc Chương rối tung như một mớ bòng bong, trên đầu là hai búi tóc xiêu vẹo, mặt hắn đầy nước miếng ướt đẫm.
Lúc đó, hắn nhỏ gầy, không thể thoát khỏi ta, chỉ có thể căm giận nhìn ta.
Ta khi đó bị chiều hư, thật sự không hiểu sắc mặt của hắn.
Còn đúng lý hợp tình nổi giận với hắn: "Tất cả đều do ngươi nhúc nhích lung tung nên mới hỏng đấy, ngươi xem tóc của ngươi đã bị ngươi làm hỏng rồi."
Tạ Ngọc Chương hung hăng lau mặt, đứng dậy muốn rời đi.
Ta tò mò về hắn, cứ đi theo sau không ngừng truy vấn.
"Muội muội, ngươi muốn đi đâu? Nếu không thì ngươi về nhà với ta trước, ta sẽ tìm người làm tóc cho ngươi, thật ra quần áo của ngươi cũng xấu xí, xám xịt, giống nam tử...... Đúng rồi, ta còn chưa biết tên của ngươi là gì?"
Trông Tạ Ngọc Chương lại càng giận dữ hơn.