Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Chỉ Muốn Bên Em - Chương 146

Cập nhật lúc: 2024-11-02 12:15:46
Lượt xem: 15

Nguyễn Tố cúi đầu, “Cho nên tôi nghĩ nếu cô tìm bạn trai, nếu cô kết hôn, thậm chí có con, bà nội cô vẫn sẽ không yên tâm được, bà vẫn sẽ nhớ cô. Suy cho cùng, bà ấy hy vọng cô có thể sống tốt, sống thật tốt, trừ khi bà ấy luôn ở bên cô, nếu không bà sẽ không thể yên tâm được.”

 

Chu Vũ Lam gật đầu, “Vậy cô nghĩ tôi có nên thử chấp nhận sống một cuộc sống tôi không mong muốn không?”

 

“Cô đã nói rồi mà.” Nguyễn Tố đáp.

 

Chu Vũ Lam suy nghĩ một lúc, sau đó cúi đầu mỉm cười, “Đúng vậy, tôi không muốn như thế.” Cô đột nhiên thấy vui vẻ, “Và sau đó tôi sẽ chứng minh cho bà tôi thấy, dù không kết hôn, không theo con đường giống như những người khác, tôi vẫn sẽ sống tốt.”

 

“Thật là kỳ lạ.” Chu Vũ Lam nói, “Rõ ràng mọi người cũng từng nói với tôi những lời này nhưng tôi không nghe lọt, giờ nghe cô nói như thế, tôi lại biết bản thân nên làm gì.”

 

“Chắc do hôm nay trời đẹp chăng?” Nguyễn Tố bật cười.

 

“Đúng ~ Chắc là như thế.”

 

Lúc đang nói chuyện, váy cưới đã được đưa tới. Chu Vũ Lam đẩy Nguyễn Tố vào phòng thay đồ, “Thiết kế của bộ váy này không phức tạp lắm, chắc tự mặc được đó. Nếu cô cần giúp đỡ thì gọi tôi nhé.”

 

Nguyễn Tố thấy hơi ngại, “Bộ này vừa mới làm xong đã cho tôi thử, có phải không…”

 

“Không có gì là không thích hợp cả, nhanh thay đi nào.”

 

…..

 

Lúc Nguyễn Tố thay váy cưới, Quý Minh Sùng cũng tới đây. Anh tìm đến đây dựa theo địa chỉ Nguyễn Tố đã gửi cho, khi nhìn thấy biển hiệu “Studio Chu Vũ Lam”, anh chỉ nghĩ hình như từng nghe cái tên này ở đâu đó rồi, song nhất thời không thể nhớ ra được.

 

Anh giơ tay lịch sự gõ cửa.

 

Chu Vũ Lam đi ra, lúc nhìn thấy Quý Minh Sùng, rõ ràng cô có hơi ngạc nhiên.

 

“Anh Quý ạ?”

 

Quý Minh Sùng nhìn cô ấy, lúc này mới nhớ ra tại sao mình lại thấy cái tên Chu Vũ Lam quen quen.

 

Trước đây anh và anh trai của Chu Vũ Lam từng học cùng nhau, hồi học cấp ba đã từng tiếp xúc, sau đó thì đi du học ở hai nước khác nhau, mối quan hệ cũng phai nhạt dần. Khi ấy anh từng gặp Chu Vũ Lam ở nhà họ Chu, chỉ nhớ cô bé này có mái tóc ngắn tũn trông giống như tomboy.

 

“Anh đến đây để…?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/chi-muon-ben-em/chuong-146.html.]

 

Trước đó Chu Vũ Lam từng nghe nói Quý Minh Sùng đã tỉnh lại.

 

Giờ thấy Quý Minh Sùng cũng không thấy lạ, nhưng lạ là lại gặp trước cửa studio của mình, điều này mới khiến người ta khó hiểu.

 

Cô quen Quý Minh Sùng vì trước đây anh từng là bạn cùng lớp của anh trai cô, hơn nữa bản thân anh cũng nổi tiếng trong giới nhà giàu. Nếu cô nhớ không lầm, hình như hai người họ nói chuyện với nhau tổng cộng chưa quá mười câu?

 

Sao anh lại tới đây?

 

Quý Minh Sùng điềm nhiên giải thích: “Tôi tới đón người.”

 

“…..?” Chu Vũ Lam sực hiểu, nhân viên của cô đã tan làm hết rồi, giờ trong studio chỉ còn cô và Nguyễn Tố, chắc chắn Quý Minh Sùng không tới đón mình, cho nên…

 

“Anh tới đón Nguyễn Tố à.”

 

Quý Minh Sùng gật đầu.

 

Chu Vũ Lam vốn muốn hỏi mối quan hệ của hai người là gì, song chợt nhận ra, dù với Nguyễn Tố hay Quý Minh Sùng thì cô cũng không thân thiết đến nỗi có thể hỏi những vấn đề riêng tư như thế này, cho nên cô dứt khoát yên lặng, mời Quý Minh Sùng vào.

 

Quý Minh Sùng đi vào theo, còn chưa kịp hỏi Nguyễn Tố đang ở đâu, một cánh cửa bỗng bị đẩy ra phát ra tiếng vang, anh quay đầu nhìn sang theo bản năng.

 

Đó là hình ảnh mà có lẽ cả đời anh sẽ không bao giờ quên —

 

Da Nguyễn Tố trắng như sứ, đôi khi chỉ dùng tay gãi nhẹ một chút đã để lại vệt hồng.

 

Váy cưới được thiết kế theo kiểu chiết eo khiến vòng eo của cô nhỏ đến nỗi chưa đầy một vòng ôm.

 

Từng tầng lụa mỏng, không những không khiến chiếc váy trở nên rườm rà mà họa tiết nhẹ nhàng mềm mại dễ khiến người ta liên tưởng đến màn sương mờ ảo trong rừng mưa. Nơi Nguyễn Tố đứng, tình cờ là chỗ được ánh nắng chiếu vào, nắng rọi xuống người cô như mạ thêm một lớp ánh sáng dịu dàng.

 

Khiến người ta không phân biệt được, rốt cuộc cô đi lạc vào cõi thần tiên, hay cô đã trở lại nơi vốn thuộc về mình.

 

Đến cả Quý Minh Sùng cũng không nhận ra, khoảnh khắc nhìn về phía Nguyễn Tố, ánh mắt anh chuyên chú cỡ nào.

 

Chuyên chú, chứ không phải ngạc nhiên.

 

Đối với Quý Minh Sùng, đó cũng chính là sự chuyên chú độc nhất.

Loading...