Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Chỉ Muốn Bên Em - Chương 161

Cập nhật lúc: 2024-11-05 12:03:58
Lượt xem: 3

Nguyễn Mạn ngẩng đầu nhìn chị dâu và chị gái ngồi ở đối diện, chỉ thấy nụ cười trên mặt hai người họ chân thành và nhiệt tình lạ thường. Dù ngu ngốc đến đâu cô ta cũng nhận ra bữa tiệc này có thể là Hồng Môn Yến [1].

 

[1] Trong văn hóa Trung Quốc, thuật ngữ Hồng Môn Yến được sử dụng theo nghĩa bóng để chỉ một cái bẫy hay một tình huống vui vẻ nhưng trong thực tế lại nguy hiểm.

 

Nguyễn Mạn không biết nhà họ Lâm có quy củ ăn không nói ngủ không nói hay không, trong bữa tiệc này, ngoài tiếng d.a.o nĩa chạm vào bát đĩa phát ra tiếng vang, những người khác không ai nói chuyện.

 

Quả thật nhạt như nước ốc.

 

Ăn xong, Chủ tịch Lâm ngồi ở vị trí đầu tiên nhận lấy khăn lau miệng, chậm rãi lên tiếng: “Hôm nay mời các con tới đây vì muốn cho các con xem một thứ. Lão Dương, bật lên đi.”

 

Trong phòng ăn của nhà họ Lâm có một màn hình cực lớn.

 

Quản gia họ Dương cung kính đáp lời, nhận điều khiển từ xa thím giúp việc đưa cho rồi bấm nút. Tất cả mọi người trên bàn ăn đều ngẩng đầu lên nhìn màn hình.

 

Ban đầu Nguyễn Mạn như lọt vào sương mù, cũng nghiêm túc nhìn màn hình.

 

Sau đó cô ta càng xem càng bất an, cho đến khi chiếc xe của cô ta xuất hiện trên màn hình lớn.

 

Tim cô ta nảy lên một nhịp, lòng bàn tay đổ mồ hôi lạnh, không ngờ… không ngờ đây là đoạn video cô ta đụng phải người ta ngày hôm ấy! Nhưng tại sao chuyện cỏn con này lại kinh động đến Chủ tịch Lâm?

 

Trong video, khuôn mặt bà cụ bị cô đụng vào hiện lên rõ ràng.

 

Đến cả anh cả nhà họ Lâm đã biết nội tình cũng không khỏi hít vào một hơi.

 

Chủ tịch Lâm nhấn nút tạm dừng rồi nhìn sang Lâm Hướng Đông, giọng điệu lãnh đạm: “Anh đã biết tại sao hôm đó Tấn Uyên lỡ hẹn chưa?”

 

Mặt Lâm Hướng Đông trắng bệch, bàn tay đặt dưới bàn siết chặt thành quyền, “Con biết rồi ạ.”

 

Được lời này nhắc nhở, Nguyễn Mạn nhìn màn hình lớn với vẻ khó tin, rồi lại nhìn sang Lâm Hướng Đông bên cạnh.

 

Chẳng lẽ, chẳng lẽ bà cụ cô ta đụng vào lại chính là bà cụ Tấn ư?

 

Đây là mục đích của Chủ tịch Lâm sao? Để Lâm Hướng Đông dẫn cô ta về nhà cũ rồi bật đoạn video này lên?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/chi-muon-ben-em/chuong-161.html.]

 

Nguyễn Mạn nhất thời chỉ thấy hoang mang, ngón tay run rẩy không ngừng.

 

Ai ngờ bà lão cô ta đụng trúng lại là bà cụ Tấn chứ? Nếu cô ta biết, nếu lúc đó Lâm Hướng Đông không giục, nhất định cô ta sẽ không mặc kệ.

 

Hình như Chủ tịch Lâm mệt rồi, ông ta đặt khăn lau xuống mặt bàn, khi đứng dậy chuẩn bị lên lầu, ông liếc nhìn đứa con út mình từng coi trọng, “Anh về đi.”

 

Từ đầu đến cuối, ông ta không hề nhìn Nguyễn Mạn dù chỉ một lần, cũng không nói lời nào với cô ta, coi cô ta như không khí.

 

Lâm Hướng Đông c.h.ế.t lặng đứng dậy, dưới sự quan tâm đầy giả dối của anh trai và chị gái, anh ta lê bước ra khỏi căn nhà vốn chẳng thuộc về mình.

 

Nguyễn Mạn luống cuống tay chân, hoảng loạn đi theo anh.

 

Cô ta chưa bao giờ thấy Lâm Hướng Đông như lúc này, chuyện xảy ra ngày hôm nay quá đột ngột, cô ta chưa kịp chuẩn bị gì cả, không biết nên giải thích với Lâm Hướng Đông như thế nào mới ổn, trong lòng loạn như cào cào.

 

Lâm Hướng Đông đi vào gara, tài xế Vương Ca thấy vậy thì bật dậy xuống xe, giao túi tài liệu kia cho Lâm Hướng Đông. Thấy sắc mặt anh ta không tốt, Vương Ca nói nhanh: “Giám đốc Lâm, đây là tài liệu thư ký Bạch đưa, nói là do cô Chu của Chu Thị gửi, cực kỳ quan trọng.”

 

Giờ não Lâm Hướng Đông đang tê liệt, anh ta nhận tài liệu một cách máy móc. Có lẽ muốn dời lực chú ý, cũng có thể là phản ứng theo bản năng, anh ta mở túi tài liệu kia ra, bên trong là một tập tài liệu. Vừa mở ra, nội dung ngay trang đầu tiên đã khiến Lâm Hướng Đông choáng váng, trong nháy mắt ấy, m.á.u vọt thẳng lên não.

 

Vốn nghĩ vừa nãy đã là cực hạn, giờ nhìn thấy tài liệu trên tay, anh ta còn cười được.

 

Nguyễn Mạn không biết Lâm Hướng Đông đang nhìn gì, tưởng anh đang đọc tài liệu công ty nên cũng không nhìn vào. Sau khi lên xe, cô ta mấp máy môi, giọng điệu yếu ớt, “Hướng Đông, hôm đó em…”

 

Cô ta muốn giải thích, lại không biết nên giải thích từ đâu.

 

Trách anh hôm đó gọi điện tới ư? Hay trách anh hôm ấy cứ thúc giục mãi?

 

Lâm Hướng Đông quay sang nhìn cô ta, ánh mắt và biểu cảm chẳng còn dịu dàng như ngày nào, giọng anh rất nhẹ, cũng rất lạnh, “Cô có biết bình sinh tôi ghét nhất điều gì không?”

 

Nguyễn Mạn sửng sốt.

 

Lâm Hướng Đông siết chặt túi tài liệu trên tay, gân xanh trên mu bàn tay nổi lên, rõ ràng đã kìm nén tới cực điểm.

 

“Tôi ghét nhất bị người khác tính kế.”

Loading...