Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Chỉ Muốn Bên Em - Chương 30

Cập nhật lúc: 2024-10-11 19:42:59
Lượt xem: 55

Nếu như lúc đầu, Nguyễn Tố đến nhà họ Quý chỉ vì để trả ơn, thì bây giờ cô đã có cảm tình với mẹ Quý. Dù sao cũng cùng sống chung dưới một mái nhà lâu như vậy, mẹ Quý đối xử với cô cũng rất được, trước giờ đều không cố ý tìm đến phiền phức. Cô sớm đã hòa nhập vào cái nhà này, lúc này thấy mẹ Quý gặp phải chuyện như vậy, trong lòng cô cũng rất khó chịu.

 

Mẹ Quý xua xua tay: "Không sao."

 

Bác sĩ chỉnh hình là một bác sĩ già sắp về hưu, dùng giọng điệu trách cứ nói với Nguyễn Tố: "Làm con gái như cháu cũng thật là, người lớn tuổi, việc gì cũng phải cẩn thận chú ý. Không phải là tôi cố ý hù dọa cháu, thời gian trước, có một cụ già ngã từ trên cầu thang xuống, kết quả bị trúng gió, tê liệt. Cô gái, người già mà còn sức khỏe, cũng giúp cháu giảm bớt gánh nặng. Sau này nhất định phải cẩn thận, lớn tuổi rồi không thể để té ngã."

 

Nguyễn Tố cũng không giải thích cô không phải là con gái.

 

Bà Vương cũng không nghe được lời này, mẹ Quý chỉ nhìn Nguyễn Tố một cái. Hôm nay trời rất giá rét, cô nhất định là một đường chạy đến, đầu tóc rối loạn, người cũng là thở hổn hển.

 

Mẹ Quý quay đầu lại nói với bác sĩ chỉnh hình: "Bác sĩ, nó không phải là con gái tôi, là con dâu tôi."

 

Bác sĩ chỉnh hình là một người thích chuyện phiếm, ghét nhất là con gái xem nhẹ ba mẹ, vốn dĩ vẫn còn vài lời muốn khuyên Nguyễn Tố, nghe vậy cũng nghẹn lời.

 

Ai cũng biết, trên phương diện pháp luật, con dâu không có nghĩa vụ phải phụng dưỡng mẹ chồng. Chỉ có con gái mới có.

 

Lời vừa nãy của ông có chút đắc tội người ta rồi..

 

Nhưng mà, gia đình này là chuyện gì, con dâu vội vã chạy đến, con trai ngược lại đến bóng dáng đều không thấy.

 

Bác sĩ chỉnh hình thoải mái hào phóng nói xin lỗi Nguyễn tố: "Cô gái, trách tôi đã nhìn nhầm rồi. Bình thường sốt ruột như vậy đều là con gái, nên tôi mới nghĩ cháu là con gái. Nhưng lời tôi vừa nói lúc nãy cháu trở về sau này vẫn nên nói với chồng cháu một tiếng, người lớn tuổi không thể để bị té. Mẹ cháu vẫn còn tốt, chỉ bị thương ở chân, còn may không có bị thương đến cột sống. Nếu không thì phiền phức rồi. Hai ngày này vẫn phải ở lại bệnh viện để theo dõi thêm, cháu đi với y tá làm thủ tục nhập viện đi."

 

Nguyễn Tố đáp một tiếng, cô nhờ bà Vương và y tá giúp chăm sóc mẹ Quý một lúc, cô nhanh chóng đi làm thủ tục nhập viện.

 

Đợi sắp xếp mọi việc xong xuôi thì cũng sắp mười giờ rồi.

 

Mẹ Quý nằm ở phòng bệnh ba người, bệnh viện sớm đã qua giờ thăm hỏi. Vốn dĩ Nguyễn Tố muốn ở lại bên giường bệnh, nhưng cũng chỉ là nghĩ, ở nhà vẫn còn Quý Minh Sùng và Đậu Tương nữa. Mẹ Quý cũng biết hoàn cảnh trong nhà, chỉ nói với Nguyễn Tố: "Con về trước đi, việc trong nhà đành làm phiền con rồi. Mẹ ở đây không cần người chăm sóc, ban ngày bà Vương sẽ đến. Nếu vẫn không được, mẹ sẽ tìm một y tá."

 

Đây cũng là hết cách rồi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/chi-muon-ben-em/chuong-30.html.]

 

Nguyễn Tố cũng biết, cô rũ đầu: "Phép năm của con vẫn còn mấy ngày nghỉ, ngày mai con sẽ nói với cấp trên một tiếng. Trong nhà ban ngày phải có người."

 

Sắc mặt mẹ Quý phức tạp.

 

Đời này của bà chưa từng cầu xin ai, bây giờ đến thời điểm này, vẫn phải nhờ Nguyễn Tố chăm sóc con trai và cháu trai.

 

Cũng đến lúc này bà mới biết, trong nhà có người có thể giúp đỡ quan trọng đến thế nào.

 

Đừng nói là bà đối với Nguyễn Tố đã sớm không còn thành kiến, dù là có, bây giờ vẫn phải cảm ơn cô có thể ở lại cái nhà này, có thể giúp đỡ bà.

 

"Vất vả cho con rồi." Mẹ Quý không phải là người không biết tốt xấu, bà sớm đã đem những việc Nguyễn Tố làm cho cái nhà này ghi nhớ ở trong lòng.

 

"Nhưng mà, công việc vẫn quan trọng nhất. Xin nghỉ hai ngày thì không sao, nhưng không thể xin nghỉ quá lâu, không nên làm mất đi công việc. Thế này đi, ngày mai mẹ để bà Vương giúp đỡ tìm một người giúp việc. Mẹ ăn uống con cũng không cần phải lo lắng, bệnh viện có nhà ăn. Về phần trong nhà, ông Vương vừa hay cũng nghỉ hưu rồi, đành nhờ ông ấy ban ngày chăm sóc Minh Sùng. Chúng ta theo ngày mà trả lương cho ông ấy. Việc này mẹ đã nói với bà Vương rồi, bà ấy cũng đồng ý."

 

Nguyễn Tố cũng không ngờ, mẹ Quý vậy mà đã sắp xếp xong mọi chuyện.

 

Môi cô ngập ngừng.

 

Mẹ Quý dường như đoán được cô muốn nói gì, ánh mắt của bà vẫn đạm nhiên. Nhưng cẩn thận mà nhìn, trong phòng bệnh chỉ mở một bóng đèn, hết thảy mọi thứ đều không rõ ràng, vì vậy ấm áp ở trong mắt mẹ Quý cũng không ai phát hiện.

 

"Công việc rất quan trọng, nó là sức mạnh của con. Không thể để mất đi, có biết không?"

 

Nguyễn Tố biết mẹ Quý có ý gì.

 

Nhà họ Nguyễn cô không thể dựa dẫm, nhà họ Quý cô dựa vào cũng không được. Trên thế giới này, cô chỉ dựa được vào chính mình, là phần công việc để cô nuôi sống bản thân, cũng chính là sức mạnh của cô.

 

Cô gật gật đầu: "Biết rồi ạ."

 

Mẹ Quý dường như hài lòng: "Đi về đi, hai ngày này vẫn phải phiền con."

Loading...