Chỉ Muốn Bên Em - Chương 85
Cập nhật lúc: 2024-10-21 19:47:09
Lượt xem: 46
Bây giờ nhân viên cửa hàng điện thoại bất luận đề cửa ra sao, Nguyễn Tố vẫn lựa chọn điện thoại tiết kiệm chi phí.
Giá cả không tính đắt, chưa đến ba nghìn tệ, chức năng đầy đủ. Trong cửa hàng đang làm hoạt động, còn tặng một trăm tệ tiền điện thoại và một chai dầu phộng.
Cảm nhận của cô về cái điện thoại này rất tốt, nó có màu đen. Nguyễn Tố quẹt thẻ, cẩn thận bỏ điện thoại vào trong túi, cuối năm rồi, ăn trộm cũng muốn nâng cao KPI. Khi cô ngồi tàu điện ngầm cũng đặc biệt cẩn thận. Cô sợ điện thoại bị tên trộm có tay nghề cao siêu trộm đi, lại đến tiệm bánh bên cạnh mua bánh ngọt bỏ vào trong bọc che lại điện thoại. Lúc này mới lặng lẽ yên tâm.
Cô thường xem những cuốn sách liên quan đến người thực vật, biết được sinh hoạt của Quý Minh Sùng tẻ nhạt, lúc này cô còn chưa đi đến cổng nhà, đột nhiên cô nảy ra ý tưởng muốn cho anh một sự kinh ngạc. Bước chân cô cũng không khỏi trở nên nhanh nhẹn hơn.
Khoảng thời gian này, mỗi ngày cô tan làm đều sẽ đem chút đồ vật trở về. Có khi là một bó hoa, có khi là một cây kẹo hồ lô, có khi là tranh trang trí, hoặc một vài thứ bát quái ở trung tâm kiểm tra sức khỏe.
Mục đích cuối cùng là hy vọng làm cho sinh hoạt hằng ngày của Quý Minh Sùng thêm chút sắc thái.
Quý Minh Sùng cũng biết thời gian Nguyễn Tố tan làm. Có thể là vì quá tẻ nhạt, anh sẽ ghi nhớ hôm trước năm giờ mười phút Nguyễn Tố về nhà, hôm qua sớm hơn một chút, là năm giờ tám phút..
Hôm nay năm giờ mười lăm phút rồi mà vẫn chưa nghe âm thanh mở cửa.
Nguyễn Tố không có ở nhà, nhẫn nam và những cây sen đá an tĩnh như gà, chỉ sợ một chút âm thanh cũng keo kiệt phát ra.
Khi Quý Minh Sùng nghĩ đến chuyện khác thì nghe được tiếng mở cửa. Chính bản thân anh cũng không biết, phản ứng đầu tiên của anh là nhìn ra hướng cửa.
Thói quen là thứ rất đáng sợ.
Đối với Nguyễn Tố là vậy, đối với Quý Minh Sùng cũng là như vậy.
Đều nói hai mươi mốt ngày có thể hình thành một thói quen, đây là sự thật.
Nguyễn Tố quen rồi mỗi ngày đều chuẩn bị cho Quý Minh Sùng một chút kinh ngạc vui vẻ. Quý Minh Sùng cũng quen sau năm giờ đợi cô trở về.
Nguyễn Tố đặt túi xách xuống, cũng cởϊ áσ khoác lông ra, thần thần bí bí mà nói: "Anh đoán, hôm nay em mua cho anh cái gì?"
Âm thanh của Quý Minh Sùng vẫn còn hơi khàn khàn: "Không khí."
Nguyễn Tố trước tiên lấy từ trong túi xách ra một cái bánh mì hình con sâu. (*)
Quý Minh Sùng: "Không phải cho anh."
Anh cũng không ngốc, anh không thích ăn loại ngọt ngấy như vậy, hiện tại cũng ăn không được, cái bánh mì này là cho Đậu Tương.
"Nhẫn nại một chút." Nguyễn Tố lại lấy từ trong túi ra một cái hộp như "cục gạch": "Tang tang tang tàng, đây là điện thoại em mua cho anh, có phải là rất kinh ngạc không?"
Bây giờ chính mẹ Quý cũng không nghĩ đến nên mua cho Quý Minh Sùng một cái điện thoại.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/chi-muon-ben-em/chuong-85.html.]
Mọi người đêù vô thức cảm thấy, anh không quá cần đến.
Đến Quý Minh Sùng cũng nghĩ như vậy.
* * *
Nhẫn nữ thỏa đáng mà phát ra tiếng: "Em thấy chó con vui vẻ đến nỗi nếp nhăn đều lộ ra rồi!"
Dưới sự kháng nghị của nhẫn nam, nhẫn nữ không gọi Quý Minh Sùng là đàn ông chó nữa, mà sửa lại là chó con. (Mình dịch vậy cho dễ nghe >. <)
Quý Minh Sùng muốn nói, còn không bằng đàn ông chó, ít nhất vẫn còn là con người.
Nhẫn nam phải vì chủ nhân của mình mà nói: "Cái gì mà nếp nhăn, chủ nhân vẫn còn rất trẻ mà."
Nhẫn nữ: "Xem ra anh đã quên anh là do ai mua về rồi, rất tốt."
Nhẫn nam: ".. Anh chỉ tùy tiện nói một câu công đạo mà thôi."
Quý Minh Sùng: "..."
Nguyễn Tố ở một bên nhẹ giọng nói một vài chức năng cho Quý Minh Sùng: "Em đã kết nối mạng trong nhà rồi, vẫn chưa làm thẻ sim cho anh. Đợi chút nữa em lấy chứng minh thư của anh ở chỗ mẹ, sáng mai đi làm thẻ sim cho anh. Đúng rồi, anh vẫn chưa biết nhỉ, bây giờ sim điện thoại đều phải chứng thực tên thật."
Quý Minh Sùng ừ một tiếng.
Nguyễn Tố tải về điện thoại cho anh một số APP, lại hỏi anh: "Anh vẫn còn nhớ số WeChat và mật mã chứ?"
Đây là làm khó Quý Minh Sùng rồi, đã năm năm rồi, nào còn nhớ cái này, vốn dĩ trên WeChat cũng không có mấy người bạn.
Còn không đợi Quý Minh Sùng lắc đầu, lại nghe nhẫn nữ cười lạnh: "Trên WeChat khẳng định có lộn xộn gì đó với bạn gái cũ. Em đoán hắn nhất định sẽ nói không nhớ rõ nữa!"
Quý Minh Sùng tức khắc quyết định, anh có nghĩ đến nát óc cũng phải nghĩ cho ra.
"Cho anh một ngày."
Nguyên ngày mai, anh sẽ không làm chuyện gì khác, chỉ nghĩ đến chuyện này.
Nguyễn Tố kinh ngạc.
Cô vốn dĩ còn muốn nói, không nhớ cũng không sao, đợi làm xong thẻ sim lại đăng ký một cái là được rồi.
Nghe thấy anh nói như vậy, cô nghĩ, trên WeChat của anh nhất định có người rất quan trọng với anh.
"Được a." Nguyễn Tố cười: "Không phải vội, từ từ nghĩ."