Chỉ Nguyện Triều Triều - 9
Cập nhật lúc: 2024-10-22 14:20:21
Lượt xem: 236
20
Buổi tối, ta trở lại Mặc Viên.
Trong phòng vẫn sáng đèn, nhưng cửa thì đóng chặt.
Ta bước tới gần, nghe thấy giọng nói nhỏ nhẹ của biểu tiểu thư.
“Biểu ca, chúng ta đều là những kẻ hư hỏng, cho ta trú tạm một đêm ở đây đi, chúng ta cùng nhau tâm sự.”
Giọng công tử lạnh như băng, không còn chút dịu dàng nào: “Vậy xem thử ngươi có mệnh để hòa hợp với ta hay không.
“Ba năm trước không g.i.ế.c ngươi, coi như ta nhân từ.
“Nếu ngươi còn dám trêu chọc nương tử của ta, đừng trách ta thực sự ra tay.”
Giết người, công tử muốn g.i.ế.c biểu tiểu thư.
Còn biểu tiểu thư lại muốn ngủ cùng công tử.
Nghe những lời khủng khiếp đó, ta sững sờ tại chỗ.
Đúng lúc đó, biểu tiểu thư xông ra khỏi phòng, làm ta giật nảy mình.
Trời đất ơi, trên cổ biểu tiểu thư còn có một vết xước máu.
“Ngốc ơi, bị dọa sợ rồi à?” Biểu tiểu thư cười, nhẹ nhàng chạm vào trán ta.
"Người… người đang chảy máu!" Ta run rẩy chỉ vào vết m.á.u trên cổ của biểu tiểu thư.
Ai ngờ, biểu tiểu thư kéo tay ta và đẩy mạnh, khiến ta bước vào phòng.
"Nhìn xem công tử của ngươi rốt cuộc là người thế nào."
Nói xong, biểu tiểu thư đóng cửa lại.
Công tử đứng bên cạnh giường, tấm vải trắng che mắt đã nhuốm máu.
Dung mạo của chàng đẹp đẽ, thần sắc lại vừa như tiên, vừa như yêu.
Chàng từ từ tiến đến trước mặt ta, hai tay nhẹ nhàng nâng lấy khuôn mặt ta, rồi đặt một nụ hôn lên trán ta, dịu dàng vô cùng.
Ta không thể làm ngơ trước con d.a.o có dính m.á.u dưới đất, thân thể vì thế mà run rẩy không ngừng.
Công tử ôn hòa nhã nhặn, nhưng thực ra chàng là kẻ hai mặt, trái tim đen tối.
"Triều Triều, đừng sợ ta."
Chàng nhẹ nhàng ôm lấy eo ta, rồi bế bổng ta lên và đặt ta xuống giường.
Đôi môi ấm áp của công tử chạm nhẹ vào cổ ta, toàn thân ta cứng đờ.
Ta cố kìm nén nỗi sợ hãi, khẽ hỏi: "Công tử, chàng thật sự muốn g.i.ế.c biểu tiểu thư sao?"
Giọng chàng khàn khàn: "Ta không làm thật đâu, chỉ là cho nàng ta một bài học thôi.
"Đừng sợ, ta không g.i.ế.c người."
Ta nghĩ, ta sẽ không sợ hãi công tử.
Nhất Phiến Băng Tâm
Nói xong, chàng dùng miệng cởi dải lụa trước n.g.ự.c ta.
Ta lập tức hiểu chàng muốn làm gì, và bỗng nhớ lại giấc mơ đáng xấu hổ đó.
Trong lòng ta dâng lên nỗi sợ hãi xen lẫn sự kích động.
Nhưng ta vẫn dùng tay chặn công tử lại.
Ta hỏi: "Chàng có yêu ta không, công tử?"
Công tử nở nụ cười dịu dàng: "Ta chỉ yêu mình nàng, nương tử của ta."
Hóa ra, ta và công tử là đôi bên có tình cảm, thật quá tốt.
Ta không cần phải rời đi nữa.
Ta chủ động ôm lấy eo công tử, cơ thể chàng mạnh mẽ và rắn chắc, rồi từ từ tháo đai lưng của chàng. Chiếc áo xanh của chàng rơi xuống bên mặt ta, khiến ta cảm thấy ngứa ngáy.
Công tử ngỡ ngàng, dường như không ngờ tới sự chủ động của ta.
Ta tiếp tục tiến tới, cắn lên môi chàng, mềm mại quá.
Công tử có lẽ sẽ còn bất ngờ hơn nữa, vì ta cũng là người hai mặt.
Nhưng trong khoảnh khắc ngắn ngủi của đêm xuân, giữa rèm gấm mơ màng, ta không nên nghĩ nhiều.
Ta quàng tay lên cổ công tử, nhẹ nhàng cắn chàng một cái: "Phu quân, tập trung chút đi."
Khóe miệng chàng cong lên, dường như rất hài lòng.
"Nương tử hôm nay không giống mọi ngày."
"Thế… chàng có thích không?"
Giọng nói trong trẻo của chàng dường như đã bị ngấm nước, trầm thấp hơn: "Ừ, rất thích."
"Thích thì mau vào đi."
Màn giường rủ xuống, gió mạnh bên ngoài không biết từ bao giờ luồn vào, khiến giường lắc lư.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/chi-nguyen-trieu-trieu/9.html.]
Khung cảnh lúc này trùng khớp với giấc mơ đáng nhớ kia, thật sự… quá vui sướng.
21
Sau đêm ấy, ta mới biết, công tử bên ngoài trông yếu đuối, nhưng dưới lớp áo là một lồng n.g.ự.c rộng lớn và cơ thể săn chắc.
Đêm qua bị chàng giày vò quá mệt mỏi, ta ngủ rất say.
Thậm chí, hiếm hoi thay, ta còn mơ thấy cha mẹ.
Khi đó, ta vẫn chưa là kẻ xấu, ta chỉ là cô nương ngoan ngoãn, hiền thục nhất trong hẻm Liễu, huyện Hoài.
Cha ta ham mê cờ bạc, mẹ ta thì yếu đuối, mọi việc trong nhà đều do ta xử lý.
Hàng xóm đều thương xót và khen ta hiểu chuyện.
Sau đó, ruộng vườn, tiền bạc trong nhà, và của hồi môn của mẹ ta đều bị cha đem cờ b.ạ.c mà mất sạch.
Nhìn cái hòm gạo trống rỗng, ta không chịu nổi nữa.
Ta tìm mẹ, mang theo tia hy vọng cuối cùng, mong rằng bà sẽ đưa ta đi khỏi ngôi nhà tàn tạ này.
Nhưng hy vọng lập tức bị dập tắt.
Qua khe cửa, ta thấy khuôn mặt tím bầm của mẹ, bà đang khóc, nói với cha rằng sẽ bán ta để lấy tiền cho cha tiếp tục đánh bạc.
Ta ngồi phịch xuống đất, cảm thấy vô cùng nực cười.
Một người cha mê cờ bạc, một người mẹ chỉ biết tuân theo.
Ta thật sự quá xui xẻo.
Bữa tối hôm đó, ta bỏ thuốc mê vào cơm. Khi mới mười tuổi, ta đã tốn không ít sức lực để trói cả hai lại.
Mẹ ăn ít hơn, tỉnh sớm hơn, ngồi bên cạnh khóc nức nở, hỏi ta định làm gì.
Ta nói: "Ta sẽ bán cả hai người. Ta đã thương lượng với bọn buôn người rồi."
Khuôn mặt mẹ vừa sợ hãi, vừa ngạc nhiên: "Triều Triều, con điên rồi sao? Mẹ là mẹ của con."
Ta cười, đầy châm biếm: "Đúng, người là mẹ của con, nhưng người định bán con để tên cờ b.ạ.c ấy tiếp tục chơi trò đỏ đen.
"Người là mẹ con, nhưng lại để con sống trong cảnh bữa no bữa đói.
"Người chỉ biết khóc, để con chịu khổ cùng, để con cũng bị hắn đánh đập."
Ta xắn tay áo lên, để lộ những vết bầm tím trên cánh tay.
"Người nhìn xem, nhà này chẳng còn gì, mà người còn để hắn tiếp tục cờ bạc.
"Người là người mẹ vô dụng nhất thế gian."
Ta mắng bà thậm tệ, bà chỉ biết khóc và nói xin lỗi.
Khóc, khóc mãi, bà làm ta phát điên.
Đầu ta đau như búa bổ, nhưng ta lại nhớ đến lúc bà dạy ta làm rượu ngọt và mua bánh hoa quế cho ta.
Thôi, ta sẽ cho bà cơ hội cuối cùng: "Mẹ, nếu mẹ thật sự xin lỗi con, thì hãy g.i.ế.c hắn đi."
Nói xong, ta nhìn bà bằng ánh mắt điềm tĩnh.
Nước mắt vẫn đọng trên hàng mi của bà. Ta tưởng rằng bà sẽ lại khóc nữa, nhưng không ngờ, bà nói: "Được."
Tối hôm đó, chúng ta cùng nhau kéo cha xuống sông.
Ta rất vui, nghĩ rằng từ nay về sau, hai mẹ con ta sẽ sống tốt. Nhưng chỉ vài ngày sau, bà ngã bệnh. Bà nói rằng bà luôn mơ thấy cha hiện về đòi mạng.
Ta nắm lấy tay bà và bảo: "Hắn trượt chân rơi xuống sông mà chết, không liên quan gì đến mẹ."
Mọi người xung quanh đều nghĩ rằng cha trượt chân c.h.ế.t đuối.
Vậy thì cứ để đó là sự thật.
Nhưng mẹ ta quá yếu đuối, bà luôn sống trong dằn vặt, chỉ hơn cha một tháng là bà cũng bệnh chết.
Ngày cữu cữu đến đón ta, cữu mẫu rất khó chịu, bà mắng ta là đứa tai họa, chuyên hại người.
Sau đó, ta vẫn ngoan ngoãn nghe lời, nhưng cuộc sống vẫn rất khốn khổ. Cữu mẫu thường xuyên đánh mắng ta, còn biểu ca béo phì của ta thì có ý đồ xấu với ta.
Thế là, ta nghĩ cách làm gãy chân biểu ca. Lúc hắn ôm chân kêu thét, ta thấy thật phấn khích, nhưng không dám biểu lộ ra, nếu không sẽ bị đánh.
Biểu ca không dám nói là ta đã làm gãy chân hắn, vì ta đe dọa nếu hắn dám nói ra, ta sẽ c.ắ.t c.ổ hắn.
Tên to xác ấy sợ hãi, co rúm lại như một con chim cút.
Nghĩ lại thật buồn cười.
Ta luôn là kẻ hai mặt. Bề ngoài thì ngoan ngoãn, nghe lời, nhưng bên trong cũng đầy ác ý. Những chuyện xấu xa ta đều làm một cách lén lút.
Cữu mẫu ta sau đó luôn gọi ta là đứa tai họa, chuyên hại người.
Lần cuối ta làm việc ác là trước khi vào Tiết phủ, ta đã trả tiền cho lão già kia để giả làm thầy tướng lừa lão phu nhân.
Nhờ vậy mà ta được gả vào Tiết phủ.
Ta không phải người tốt.
Nói ra thì, ta và công tử rất hợp nhau.