Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Chiêu Chiêu Dã Tâm - Chương 2

Cập nhật lúc: 2024-07-30 20:32:29
Lượt xem: 251

3

 

Suy đoán của ta rõ ràng không sai, phụ thân Diệp Tử Hiên luôn chuẩn bị sẵn sàng tấn công Lạc thành, cướp lấy ngôi vị hoàng đế.

 

Biết chuyện này ta chỉ cảm thấy buồn cười.

 

Ta đã nói mà, xem nhiều sử sách như vậy, tên Vương dị tộc kia nào phải là một người an phận.

 

Những người chỉ cách quyền lực tối cao một bước là dễ dàng nhận được sự mê hoặc của nó nhất.

 

Mà ta lại khác, ta cách quyền lực chí cao này không phải một bước xa, mà là khe rãnh thiên trọng vạn trọng.

 

Ta không quan tâm.

 

Về phần Diệp Tử Hiên làm con tin tại Lạc Thành, bề ngoài là bị hạn chế hành động, trên thực tế liên lạc không ít quan to quý nhân Lạc Thành, lót đường vì tương lai quang minh của chính mình.

 

Tuy nhiên trong quá trình này xuất hiện một chuyện ta không dự liệu được.

 

Con gái Ngự Sử đại phu Chương Noãn Châu cũng thích Diệp Tử Hiên.

 

Cùng ta dính ở phía sau Diệp Tử Hiên bất đồng, nàng thích nhất chính là tạo ra các loại trùng hợp, còn đem chính mình giả làm bộ dáng nhu nhược.

 

Ví dụ như sân bóng ngựa ở ngoại ô phía tây, nàng ôm n.g.ự.c ngã vào lòng Diệp Tử Hiên, nhưng Diệp Tử Hiên chỉ giơ tay lên, chặn bóng ngựa đang bay về phía ta lại.

 

Ngăn cản xong còn phải thân mật hỏi: "Sao rồi, có bị dọa hay không?”

 

Ta lắc đầu, thân mật trả lời: "Chỉ cần Tử Hiên ca ca ở đây, A Loan sẽ không sợ.”

 

Mắt thường có thể thấy được sự vui vẻ của Diệp Tử Hiên.

 

Chỉ là hắn không biết, mỗi một câu ta nói đều là tỉ mỉ bày ra cho hắn, mỗi một động tác đều là cố ý làm.

 

Bởi vì hắn dối trá, hiếu thắng, nhìn như tiêu sái kì thực lại là một kẻ khốn nạn.

 

Còn nữa, ta biết hắn và Chương Noãn Châu đã sớm âm thầm giao hợp.

 

Dù sao, ta là một người qua năm cập kê liền có thể chết, cho dù hữu dụng, cũng chỉ là hiện tại hữu dụng.

 

Phụ thân từ trước đến nay biết tâm tư của ta, tuy rằng rõ ràng già yếu rất nhiều, tóc cũng bắt đầu hoa râm, nhưng đối với ta chưa từng nói qua một câu không phải.

 

Nhưng ta bấm ngón tay tính toán, ta bây giờ đã mười bốn tuổi, khoảng cách cập kê năm vẻn vẹn cũng chỉ còn lại có một năm, ta phải nghĩ biện pháp, đẩy Diệp Tử Hiên một cái.

 

Giang Xuyên nổi lũ lụt, hoàng đế bảy tám ngày không lên triều sớm cuối cùng cũng lộ mặt.

 

Tùy tiện chỉ Diệp Tử Hiên cùng Ngũ hoàng tử Triệu Nghị cùng đi cứu trợ thiên tai.

 

Ta đi cầu phụ thân, nhõng nhẽo lại cứng rắn, cũng được ân chuẩn, cùng nhau xuống Giang Xuyên.

 

Chương Noãn Châu tự nhiên cũng có ý nghĩ như vậy, nhưng không ai để ý đến nàng, cũng không ai vì nàng mà đến trước mặt hoàng đế cầu xin.

 

Ta bị phụ thân nhét rất nhiều thị vệ, bọc kín đưa đến Giang Xuyên.

 

Cứu trợ thiên tai luôn là một công việc béo bở, Ngũ hoàng tử không khỏi mỉm cười khi ôm con cá vàng nhỏ do quan viên địa phương nhét vào.

 

Cứu trợ thiên tai từ trước đến nay chính là hạng mục béo bở, Ngũ hoàng tử cầm trong tay tiểu kim ngư quan viên địa phương nhét vào miệng cười không khép lại được.

 

Diệp Tử Hiên đứng ở một bên gật đầu cười.

 

Ta tất nhiên không có ở hiện trường, đây là gã sai vặt bên cạnh hắn nói cho ta biết.

 

Bọn họ ở bên trong uống rượu ăn thịt, ta ở bên ngoài lấy danh nghĩa Diệp Tử Hiên dựng điểm phát cháo.

 

Truyện được đăng duy nhất trê. Monkey trên những kenh khác là giả mạo!

Sau khi lưu dân uống xong cháo hoa nóng hầm hập, sẽ có mấy người bát quái nói cho bọn họ biết.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/chieu-chieu-da-tam/chuong-2.html.]

Cái người thoạt nhìn dịu dàng yếu ớt, là đích nữ Thừa tướng phủ Chu Loan, tính tình lương thiện, đối với Diệp Tử Hiên phá lệ si tình.

 

Diệp Tử Hiên nhìn thấy ta, sắc mặt đen đủi, tóc rối. 

 

Việc nhóm lửa hơi khó khăn nhưng ta chỉ muốn thử.

 

Ta nhìn thấy hắn hơi nhíu mày một chút, rõ ràng không thích bộ dáng hiện tại của ta, lại còn nhếch khóe môi cười sờ sờ đầu của ta.

 

Đúng là một kẻ đạo đức giả.

 

“A Loan làm có được không. "

 

Ta ngẩng đầu, hai con mắt ướt sũng nhìn hắn.

 

Hắn cười nói: "A Loan làm tốt nhất.”

 

Hai ngày sau, hắn dẫn ta cùng Ngũ hoàng tử đi tới nơi bị thiên tai.

 

Quả nhiên là mặt đất đầy nhước, nước lớn không chỉ phá hủy nhà cửa, còn phá hủy ruộng tốt.

 

Canh rau dại, canh rễ cây, canh đầu đá, mà ăn.

 

Ta bọc quần áo thật dày, thân ở đây nhưng vẫn đang đong đưa.

 

Bỗng nhiên trong nháy mắt hiểu được vì sao lại có nhiều tiền như vậy.

 

Ta nhìn ống tay áo Ngũ hoàng tử đã bắt đầu buông xuống, nhưng hắn vẫn không biết mệt mỏi thu tiền.

 

Lần này ngay cả Diệp Tử Hiên đều nhìn không nổi, bởi vì tiền tu sửa đập nước đã bị lấy đi hơn phân nửa, như vậy đập nước chỉ sẽ lưu lại vô số tai họa ngầm.

 

Ta nhìn nước sông cuồn cuộn, túm lấy ống tay áo Diệp Tử Hiên, cẩn thận trốn ở phía sau hắn.

 

Ngũ hoàng tử đứng ở một bên cười ha ha.

 

Trong mắt hắn, ta là một con ma bệnh, là một kẻ lề mề, là một tiểu cô nương trong đầu chỉ có tình yêu.

 

Diệp Tử Hiên cau mày, nhưng vẫn không nói gì.

 

Ta cũng không chờ mong hắn sẽ nói cái gì, ta muốn sắm vai chỉ là một người si tình nhu thuận.

 

Ta kéo kéo tay áo hắn, dùng thanh âm nhu nhược nhưng không mất đi ngọt ngào yếu ớt nói:

 

“Tử Hiên ca ca, ta nghe người nơi này nói, nổi trận lụt là bởi vì có người làm chuyện xấu, Long Vương muốn đem hắn bắt đi.”

 

Diệp Tử Hiên sửng sốt một chút, như là đang suy tư cái gì, sau đó giơ tay sờ sờ đầu của ta.

 

Ngũ hoàng tử cười nhạo, hắn cảm thấy phụ thân mình là thiên tử, nước này dù thế nào làm sao có thể vọt tới trên người hắn?

 

Hơn nữa, hắn còn có nhiều ám vệ như vậy.

 

Sự thật chứng minh, hắn suy nghĩ nhiều.

 

Vào ngày con đập được xây dựng, nước lũ lại một lần nữa bùng nổ, phá vỡ con đập giống như giấy dán, cũng cuốn trôi Ngũ hoàng tử thắt lưng bạc triệu.

 

Ngũ hoàng tử đại khái đã quên, ám vệ bên cạnh hắn đều là phụ thân ta tự mình chọn đưa vào.

 

Lúc lũ lụt xông tới ta nhìn thấy một tiểu hài tử bên bờ, liền vọt tới ôm nàng vào trong ngực.

 

Ta biết, ám vệ của ta sẽ bảo vệ ta rất tốt, dù sao hắn đã ở bên cạnh ta năm năm, hắn biết rõ ta đến tột cùng muốn cái gì.

 

Mà Tử Hiên ca ca thân ái của ta, sau này không chỉ phải đối mặt với thịnh nộ của hoàng đế, còn phải đối mặt với nghi vấn của phụ thân ta.

 

Lúc này đây hắn hẳn là sẽ hiểu được, khi Thiên Tử ngu ngốc vô năng, quan viên phía dưới tham ô vô độ.

 

Hắn lúc này chắc chắn ở trong lòng tự nghĩ, chính mình chính là tới cứu vớt những dân chúng này trong nước sôi lửa bỏng.

Loading...