CHIÊU DƯƠNG TRƯỞNG CÔNG CHÚA - CHƯƠNG 4
Cập nhật lúc: 2024-11-05 08:12:57
Lượt xem: 14
08
Ta không quan tâm đến cơn đau trên người, lật người bò dậy, cung kính quỳ trước giường.
"Khả Hãn lúc trước cầu hôn chẳng phải là vì coi trọng Chiêu Dương là nữ tử đứng đầu Đại Khánh sao? Nếu Chiêu Dương thật sự là nữ tử bình thường, hôm nay đối mặt với sự đe doạ của Mạt Nhĩ Kỳ phu nhân, e rằng đã bị thiêu c.h.ế.t trên đài gỗ kia rồi.
"Khả Hãn vất vả đi một chuyến này, chắc hẳn cũng không muốn ta cứ thế c.h.ế.t đi."
Nói đến đây, ta dập đầu với hắn hai cái.
"Thiếp đã gả đến Liêu quốc, chính là người Liêu quốc, Đại Khánh đã bỏ rơi thiếp, thiếp tự nhiên không có lý do gì phải tâm cơ vì Đại Khánh, hôm nay làm tất cả những chuyện này, chẳng qua là muốn được Khả Hãn công nhận mà thôi.
"Huống chi vinh nhục sinh tử của Chiêu Dương đều nằm trong tay Khả Hãn, Chiêu Dương thật lòng muốn giúp Liêu quốc cường thịnh, ngày sau giúp Khả Hãn đạt được đại nghiệp nghìn thu!"
Thác Bạt Tuấn nghe vậy, lông mày nhíu chặt dần dần giãn ra, đột nhiên cười ha hả, vỗ vỗ chăn bên cạnh.
"Ngươi, rất tốt, lên đây!"
Ta lại dập đầu rồi bước lên, nép vào lòng Thác Bạt Tuấn.
Một đêm không nói gì.
Ngày hôm sau ta tỉnh lại, Thác Bạt Tuấn đã không còn bên cạnh.
Ta chống đỡ thân mình ngồi dậy, phân phó Minh Nguyệt vào hầu ta rửa mặt chải đầu.
Nàng ta nhìn thấy dấu vết trên người ta liền giật mình, vành mắt đỏ hoe đầy vẻ uất ức.
"Điện hạ, tên súc sinh... Khả Hãn lại bắt nạt người sao?"
Ta xoa đầu Minh Nguyệt, mỉm cười an ủi nàng.
"Minh Nguyệt, người làm đại sự không câu nệ tiểu tiết. Hôm nay mặc đơn giản một chút, sẽ có khách đến."
Nàng ta quay lưng đi, lén lau nước mắt rồi thay y phục cho ta.
Từ xưa, công chúa hòa thân phần lớn đều có kết cục bi thảm, ta như vậy đã coi như là tốt lắm rồi.
Ít ra chiêu này tối qua đã xóa bỏ được không ít sự nghi kỵ của Thác Bạt Tuấn, chút tổn thương này có là gì?
09
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/chieu-duong-truong-cong-chua/chuong-4.html.]
Ta vừa mặc xong, khách đã đến.
Mạt Nhĩ Kỳ tay cầm trường tiên xông vào, trên đường đi đánh bị thương không ít thị vệ.
Vừa nhìn thấy ta, nàng ta liền trừng mắt, quất trường tiên về phía mặt ta.
"Tiện nhân, hôm nay ta sẽ đánh nát mặt ngươi, xem ngươi còn dùng cái gì để câu dẫn Khả Hãn!"
Ta nghiêng người, suýt soát tránh được, bình tĩnh hỏi nàng ta:
"Mạt Nhĩ Kỳ phu nhân đây là lại phát điên cái gì vậy?"
Lời vừa nói ra, nàng ta càng thêm tức giận, lại lần nữa vung roi về phía ta.
"Ngươi còn dám giả vờ! Khả Hãn muốn đưa ta về bộ lạc, ngươi dám nói không phải do ngươi làm sao?"
Ồ, chuyện này à, đúng là ta làm.
Tối qua ta cầu xin Khả Hãn rất lâu hắn mới đồng ý đưa Mạt Nhĩ Kỳ đi ba tháng, đợi dịch bệnh được chữa khỏi sẽ đón nàng ta trở về.
Ta hứng trọn một roi, giơ tay bắt lấy trường tiên, quấn quanh tay mấy vòng, rồi dùng sức kéo mạnh.
Nàng ta không kịp đề phòng, trường tiên tuột khỏi tay, rơi vào tay ta.
Nhân lúc nàng ta chưa kịp phản ứng, ta liền vung tay, "Xoẹt xoẹt" cho nàng ta hai roi.
"Hai roi này là trả lại cho ngươi, đừng tưởng chỉ có ngươi mới biết dùng roi."
Ta tiến sát lại nàng ta, đá một cái vào đầu gối nàng ta, lạnh lùng nói:
"Bản thân không giữ được đàn ông, thì đừng trút giận lên ta! Là tên đàn ông của ngươi ép cưới ta, không phải ta muốn gả đến đây!
Nếu còn có lần sau, sẽ không chỉ đơn giản là trả lại hai roi đâu."
Nói xong, ta ném mạnh trường tiên xuống đất, vén rèm bước ra ngoài.
Mạt Nhĩ Kỳ nhặt trường tiên lên, nhìn chằm chằm vào bóng lưng ta với ánh mắt oán độc.
"Cuối cùng ngươi cũng lộ ra bộ mặt thật rồi, nữ nhân Đại Khánh!
Ta sẽ đi nói cho Khả Hãn biết, ngươi là ả đàn bà độc ác, gả đến thảo nguyên nhất định là không có ý tốt."