CHIÊU DƯƠNG TRƯỞNG CÔNG CHÚA - CHƯƠNG 3
Cập nhật lúc: 2024-11-05 08:12:34
Lượt xem: 14
Hôm nay ta cố ý ăn mặc theo phong tục thảo nguyên, vừa nói vừa hạ thấp tư thế, rất nhiều người đã giảm bớt ác ý với ta, người dị tộc này.
Ta còn muốn nói tiếp, một nữ tử mặc trang phục cưỡi ngựa màu đỏ rực đứng ra.
"Người Đại Khánh giỏi nhất là dẻo miệng, là quân chủ của ả hại c.h.ế.t vô số người thảo nguyên chúng ta, mọi người đừng để bị ả lừa gạt.
"Thiêu c.h.ế.t ả, tế sống cho những người đã khuất của chúng ta!"
Những người vừa mới được xoa dịu lập tức lại trừng mắt nhìn ta, như thể ta là kẻ thù g.i.ế.c hại người thân của họ.
Minh Nguyệt run rẩy, muốn chắn trước mặt ta lần nữa.
Ta kịp thời kéo nàng ta lại, mỉm cười trấn an, hướng về phía nữ tử áo đỏ nói:
"Vị này là Mạt Nhĩ Kỳ phu nhân?"
Thác Bạt Tuấn có hai trắc phi, mười mấy át thị.
Trong đó Mạt Nhĩ Kỳ là người cay nghiệt nhất, thích mặc đồ đỏ, là con gái của thủ lĩnh Bát bộ thảo nguyên, tuy kiêu ngạo nhưng lại rất được Thác Bạt Tuấn yêu thích.
Bây giờ gây sự với ta, phần lớn là sợ ta cướp mất sự sủng ái của Thác Bạt Tuấn.
06
Mạt Nhĩ Kỳ ưỡn ngực, kiêu ngạo đáp:
"Chính là ta!"
Tốt lắm, lấy ngươi ra tay trước. Ta lạnh mặt, bày ra vẻ uy nghiêm.
"Khả Hãn vì muốn bảo vệ hòa bình hai nước, nên mới cầu hôn ta từ Đại Khánh, phu nhân có biết thiêu c.h.ế.t ta, chính là xé bỏ bang giao hai nước không?"
Ả ta vẫn chưa nhận ra có gì không ổn.
"Xé bỏ thì xé bỏ, Đại Khánh các ngươi còn dám đánh tới vì ngươi báo thù hay sao?"
Ta nhìn chằm chằm ả ta, lời lẽ sắc bén.
"Đại Khánh tự nhiên sẽ không vì ta báo thù, vừa rồi đã nói, ta đã là người thảo nguyên.
"Hai nước giao chiến, tử thương vô số, ta cũng đau lòng. Giết ta nếu thật sự có thể khiến mọi người hả giận, Chiêu Dương xin sẵn lòng.
"Nhưng báo thù với một nữ tử, không màng đến tính mạng của người dân đang nhiễm bệnh dịch, là tác phong của Liêu quốc chúng ta sao? Nếu ta chết, những người hầu đi theo cũng sẽ tự sát, ai sẽ chữa bệnh!
"Mạt Nhĩ Kỳ, ngươi có ý đồ gì? Ngươi muốn hại c.h.ế.t vạn dân Liêu quốc sao?"
Từ khi đặt chân đến Liêu quốc, ta đã cảm thấy có nhiều điều bất thường.
Sau khi lấy được lệnh bài của Thác Bạt Tuấn, cho thuộc hạ điều tra, càng khẳng định suy đoán trước đó của ta.
Liêu quốc hiện đang bị bệnh dịch hoành hành, mỗi ngày đều có hàng trăm hàng nghìn người chết.
Lần hòa thân này của Thác Bạt Tuấn, thứ nhất là muốn làm nhục Đại Khánh, thứ hai là muốn tìm thầy thuốc và thuốc giải chữa bệnh dịch từ Đại Khánh.
Mạt Nhĩ Kỳ bị khí thế của ta dọa sợ, vô thức lùi lại một bước, vung roi da lên quất vào người ta.
"Tiện nhân, đừng hòng mê hoặc ta!
"Ta sẽ g.i.ế.c ngươi ngay bây giờ, xem ngươi còn dám vu khống ta nữa không!"
Không kịp đề phòng, roi da rơi xuống vai trái ta, lập tức ngã xuống đất.
Cúi đầu nhìn, m.á.u đã thấm ra ngoài.
Một nữ tử mà đã có thân thủ như vậy, Đại Khánh ta thua cũng không oan.
Mạt Nhĩ Kỳ còn muốn tiến lên, roi da vung lên sắp đánh xuống, bị Thác Bạt Tuấn chặn lại, hắn nhìn chằm chằm ta.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/chieu-duong-truong-cong-chua/chuong-3.html.]
"Vừa rồi ngươi nói, ngươi có thể chữa bệnh dịch?"
Ta nhìn lại hắn: "Đúng vậy, ta từng học y thuật ở Thái y viện, biết phương thuốc trị bệnh dịch."
Hắn cúi người xuống, đôi mắt như chim ưng nhìn chằm chằm ta.
"Tốt nhất ngươi đừng gạt ta!"
Nói xong, hắn đỡ ta dậy, nắm lấy tay phải ta.
"Các chiến sĩ, Chiêu Dương là tân Khả Đôn của Đại Liêu ta, hôm nay ta sẽ tế lễ Trường Sinh Thiên ở đây.
"Người đâu, mời Đại Vu sư tới!"
Ta âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Bước đầu tiên này, đứng vững, coi như đã làm được.
07
Nghi thức tế lễ Trường Sinh Thiên không phức tạp, chỉ mất nửa ngày là hoàn thành.
Buổi tối, mọi người vây quanh lửa trại ăn mừng tân Khả Đôn.
Ta sai Minh Nguyệt dâng lên những thứ đã chuẩn bị từ lâu, nhân lúc đông người, lại đang tò mò về ta, lần lượt giới thiệu cho mọi người xem.
Từ canh tác dệt vải đến kỹ thuật thủ công, rồi đến bói toán lịch pháp, sách y dược, mỹ thực gấm vóc......
Khiến mọi người hoa cả mắt, trầm trồ khen ngợi.
Còn có người ngu muội quỳ lạy ta, quả quyết rằng ta là tiên nữ do Trường Sinh Thiên phái xuống giúp đỡ thảo nguyên.
Ta tự nhiên nhận hết, rồi lại nhân lúc mọi người đang hứng thú, bước lên đài gỗ, phát biểu.
Một lần nữa khẳng định ta là một phần của thảo nguyên, những thứ ta mang đến đều là để giúp thảo nguyên, để mọi người có cuộc sống tốt đẹp hơn.
Từng câu từng chữ đều là vì thảo nguyên, khiến mọi người reo hò không ngớt.
Ánh lửa bập bùng, ta thấy Mạt Nhĩ Kỳ tức giận ném mạnh chén rượu xuống, hung dữ nhìn ta chằm chằm.
Ta nâng ly từ xa, mỉm cười dịu dàng với ả, khiến ả ta tức giận vung roi c.h.é.m bàn thành hai nửa, bỏ đi.
Yến tiệc kết thúc, ta dìu Thác Bạt Tuấn vào lều lớn.
Vừa đặt lưng xuống giường, hắn đã lật người đè ta xuống dưới, bàn tay thô ráp bóp cổ ta.
"Khả Đôn, ngươi quả là không đơn giản, chỉ trong một ngày đã dỗ dành đám người Đại Liêu ta xoay như chong chóng!
"Một nữ nhân, vừa có sắc đẹp vừa có trí tuệ, đây không phải là chuyện tốt."
Lực tay hắn ngày càng mạnh, ta sắp không thở nổi.
Hắn đây là, thật sự muốn bóp c.h.ế.t ta!
Quả nhiên, dù là ở Đại Khánh hay Liêu quốc, một khi nữ nhân bộc lộ năng lực không phù hợp với thân phận của mình thì sẽ bị tiêu diệt.
Hoàng huynh là vậy, Thác Bạt Tuấn cũng vậy.
Ta nắm lấy tay hắn, khó khăn nói ra mấy chữ từ kẽ răng.
"Khả Hãn, bệnh dịch......còn cần ta chữa trị."
Nghe vậy, hắn mới sực tỉnh, buông tay đang bóp cổ ta ra, đẩy ta xuống giường, đứng trên cao nhìn xuống.
"Nữ nhân, ta cảnh cáo ngươi! Thu lại tâm tư của ngươi, an phận một chút cho ta, nếu không ta sẽ băm ngươi cho chó sói ăn!"