CHIẾU PHÙ DUNG - Chương 2
Cập nhật lúc: 2024-09-23 15:42:24
Lượt xem: 2,540
Tim ta đập thình thịch, tiến lên quỳ trên nền đất sáng bóng.
Ta còn chưa kịp nói gì, Vệ Phi đã lên tiếng, trong giọng nói không giấu nổi sự cảnh cáo: "A Phù, ngươi vốn chỉ là tỳ nữ của ta, may mắn được thay thế vị trí của ta, cùng Điện hạ một thời gian, đã là phúc trời ban, ngươi phải nhớ thân phận của mình, đừng mơ tưởng đến những thứ không nên có."
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
Vừa rồi ta nghe thấy bọn họ nghị luận.
Mọi người tuy mắng ta ti tiện, nhưng đều nghe nói ta đối xử với Điện hạ bằng cả tính mạng, đều đoán ta sẽ cầu xin một vị trí Lương đệ.
Thái giám đọc to những việc ta đã làm cho Điện hạ:
"Năm Thiên Nguyên thứ mười, Thái tử trúng độc mù mắt, Vệ Phù làm gậy cho ngài ấy."
"Cùng năm mùa xuân, Vệ Phù ở U Châu, thử độc thay Thái tử suýt chết."
"Cuối xuân, trên đường lưu vong gặp phải thổ phỉ vây đánh, Vệ Phù cắt m.á.u cho Thái tử."
Mỗi lần đọc một câu, xung quanh lại yên tĩnh hơn một phần, sắc mặt Vệ Phi lại khó coi hơn một phần.
Đến sau cùng, ngay cả giọng nói của thái giám cũng run rẩy.
Thái tử Điện hạ ngắt lời, lạnh nhạt nói: "Đủ rồi. Vệ Phù, nàng muốn gì?"
Nghe ngữ khí, giống như ta muốn làm Thái tử phi cũng được.
Điện hạ vẫn luôn cho rằng ta sẽ đòi một danh phận.
Cho dù đoạn quá khứ này đối với hắn mà nói, là một sự sỉ nhục.
Ta hít sâu một hơi, bái lạy đến đất, giọng nói nhẹ nhàng nhưng kiên định: "Nguyện Điện hạ tứ hôn cho thần nữ và Thẩm tướng quân."
Không cần Thái tử phi, không cần vàng bạc, ta muốn Thẩm tướng quân.
Xung quanh như bị sét đánh ngang tai! Mọi người đều kinh ngạc không thôi.
Phía trên đột nhiên có tiếng động ầm ầm, ta ngẩng đầu lên, Điện hạ trẻ tuổi u ám, lại sinh sinh bẻ gãy đầu rồng trên tay vịn của long ỷ.
Ta từ trong tay áo lấy ra một tờ hôn thư cũ nát, nhìn thẳng vào Điện hạ, không hề lùi bước, nước mắt đầm đìa, dập đầu xuống đất:
"Nhờ chút giúp đỡ cỏn con trước đây, cầu xin Điện hạ tứ hôn cho thần nữ và Thẩm tướng quân Thẩm Chiếu."
Thái tử Điện hạ trợn mắt muốn nứt, m.á.u chảy không ngừng trên tay.
Giây phút này, hắn mới hiểu ra.
Ba nghìn dặm đường, ta đến vì một người khác.
Ta đối xử tốt với Điện hạ, là vì một người khác.
Từ đầu đến cuối, ta chưa từng yêu hắn.
Bầu không khí trong điện căng như dây đàn, chỉ có bàn tay đang nắm chặt của Vệ Phi buông lỏng, cười một tiếng khó hiểu: "Thẩm tướng quân đã sớm hy sinh vì nước, A Phù thân phận ti tiện, gả cho người chết, cũng không phải là không thể. Điện hạ, chi bằng thành toàn cho bọn họ đi?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/chieu-phu-dung/chuong-2.html.]
Giọng nàng vừa dứt, Điện hạ liền đột nhiên quay đầu lại, liếc nhìn nàng một cái.
Ánh mắt đó, vô cùng đáng sợ. Vệ Phi mặt mày tái mét, không dám nói thêm lời nào nữa.
Điện hạ lại quay đầu nhìn ta, m.á.u trên tay nhỏ giọt xuống đất, vẻ mặt lạnh lùng, dường như không cảm thấy đau đớn.
Ta đợi rất lâu, mới nhận được câu trả lời của hắn.
Điện hạ nói:
"Thẩm tướng quân là danh môn quý tộc, nàng chỉ là một tỳ nữ, sao xứng?"
A Phù, sao nàng xứng?
5
Thật ra, ta cũng từng hỏi Thẩm Chiếu câu này.
Chàng là thiếu niên tướng quân, người trong mộng của vô số tiểu thư khuê các, không biết tại sao lại thích ta.
Khi đó ta còn ở Vệ phủ, chỉ là một tỳ nữ bình thường không hơn không kém.
Ta và Thẩm Chiếu, thật sự không xứng đôi. Bởi vậy, ta luôn lạnh nhạt với chàng, khéo léo từ chối chàng.
Thẩm Chiếu thuận buồm xuôi gió mười tám năm, không ngờ lại gặp thất bại ở chỗ ta, nhưng lại vui vẻ chịu đựng.
Cho đến một ngày, hoa phù dung bên bờ tường Vệ phủ nở rộ, hồng phấn rực rỡ.
Thiếu niên tướng quân cách tường trả lời ta:
"Trên đời có muôn vàn quy tắc, nàng tốt như vậy, ta thích nàng thì thích rồi, nào có gì xứng hay không xứng. Mẹ ta cười ta, sao theo đuổi một tiểu nương tử, mà đến nói chuyện cũng không nên lời."
"Ta chỉ có một câu muốn nói. A Phù, ta muốn cưới nàng về nhà, không có gì có thể ngăn cản ta."
Thẩm Chiếu thẳng thắn chân thành, chưa từng che giấu tình yêu của chàng.
Sau đó kinh thành đại loạn, Thẩm Chiếu vì bảo vệ Thái tử Điện hạ, không may c.h.ế.t trong loạn lạc.
Thuộc hạ của chàng đến trả lại hôn thư.
Thuộc hạ nói: "Tướng quân đã mất, sau này cô nương có thể tự do kết hôn."
Thẩm Chiếu trời không sợ đất không sợ, khi đó tung hoành ngang dọc kinh thành.
Không ngờ lại bị sinh tử ngăn cản.
Chàng cuối cùng cũng không thể cưới ta.