Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

CHÍN KIẾP, CHÍN THẾ GIỚI - CHƯƠNG 2

Cập nhật lúc: 2024-10-18 15:44:54
Lượt xem: 89

5

Giang Tuệ nhốt tôi trong phòng.

Và tịch thu hết tất cả các thiết bị điện tử của tôi.

Chỉ để lại cho tôi một chiếc điện thoại không thể kết nối mạng.

Buổi chiều, trợ lý của tôi gọi điện đến, giọng điệu có chút lo lắng:

"Chị Lê, buổi ký tặng sáng mai chị đã chuẩn bị xong chưa?

"Em... vừa mới thấy video chị tỏ tình với Giang Tuệ trên hot search. Chị không sao chứ?"

Tôi cắn răng.

Giang Tuệ năm nay mới hai mươi ba tuổi, nhưng đã giành được ba giải thưởng phim truyền hình Kim Tượng.

Mặc dù danh tiếng của anh ta luôn không tốt, có thể nói là bị cả mạng xã hội ghét bỏ.

Nhưng thực lực và độ nổi tiếng của anh ta trong giới giải trí là điều không thể phủ nhận.

Đương nhiên nhất cử nhất động đều sẽ bị công chúng chú ý.

Hiện tại đoạn video đó đã được đưa lên hot search, bên ngoài chắc chắn đã bàn tán xôn xao.

Buổi ký tặng ngày mai rất quan trọng đối với tôi.

Tuyệt đối không thể bị ảnh hưởng bởi chuyện này.

Tôi buộc bản thân phải bình tĩnh lại, nói với trợ lý:

"Chị không sao, em yên tâm đi.

"Ngày mai chị nhất định sẽ đến đúng giờ."

6

Cửa đột nhiên vang lên tiếng khóa bị mở.

Giang Tuệ đẩy cửa bước vào.

Cúc áo sơ mi của anh ta bị cởi lung tung, trên đó còn in hai dấu son môi.

Khóe mắt ửng đỏ, toàn thân phảng phất mùi rượu nhàn nhạt.

Tôi vội vàng cúp điện thoại, giấu điện thoại ra sau lưng.

Ngẩng đầu lên, cảnh giác nhìn anh ta.

Giang Tuệ chỉ cười khẩy một tiếng không mấy để ý.

Rồi chậm rãi bước đến, ôm tôi từ phía sau, cằm đặt trên vai tôi.

"Lê Thư, đang làm gì vậy?"

Khóe môi anh ta nhếch lên một nụ cười chế giễu, vừa nói vừa dễ dàng cướp lấy điện thoại từ tay tôi.

Sau đó cúi đầu xuống, liếc nhìn nhật ký cuộc gọi.

"Trợ lý?

"Ồ đúng rồi, ngày mai cô còn có một buổi ký tặng phải tham dự, nhà văn đại tài của tôi.

"Lê Thư, cô vẫn muốn đi, đúng không?

"Vừa rồi tôi nên tịch thu luôn điện thoại của cô, để tránh cô lại không ngoan ngoãn, cứ nghĩ đến việc liên lạc với người khác.

"Bảo bối..."

Anh ta cười ôm tôi vào lòng.

Giọng nói rất nhẹ, giống như đang thở dài: "Cô không đi được đâu."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/chin-kiep-chin-the-gioi/chuong-2.html.]

7

Tôi không thể bội ước với ban tổ chức, với bao nhiêu cơ quan truyền thông và độc giả.

Hơn nữa, tôi đã hứa với người đó...

Nhất định sẽ có một ngày thoát khỏi hoàn cảnh khó khăn, tỏa sáng rực rỡ trong lĩnh vực mà tôi giỏi nhất.

Ngày diễn ra buổi ký tặng của tôi, anh ấy cũng đã hứa với tôi, nhất định sẽ đến.

Vì vậy hôm nay cho dù tôi có gãy chân.

Ngày mai cũng phải bò đến hiện trường.

Giang Tuệ dường như tâm trạng không tốt, đã uống không ít rượu.

Lúc này đang nhìn tôi chằm chằm với ánh mắt mơ màng.

Nhìn một lúc lâu, đột nhiên giơ tay lên, kéo khóa kéo bên hông váy của tôi.

Toàn thân tôi run lên, theo bản năng né tránh động tác của anh ta.

Tay Giang Tuệ lơ lửng giữa không trung.

Anh ta sững người, sau đó cười nhếch mép.

"Sao vậy, Lê Thư, vẫn không cho chạm vào à?

"Cô đang giữ gìn trinh tiết cho ai vậy?

"Là vì tên đó..."

Hơi thở của tôi như ngừng lại.

Cái tên của người mà tôi khắc cốt ghi tâm, ngày đêm nhớ nhung, sắp sửa bị anh ta thốt ra không chút che giấu.

Não bộ còn chưa kịp phản ứng, tay tôi đã hành động trước.

Tôi cầm lấy chiếc cốc thủy tinh trên tủ đầu giường, giơ tay đập vào đầu Giang Tuệ.

Anh ta kêu lên một tiếng.

Vài tia m.á.u chảy xuống theo làn da trắng bệch trên mặt.

Tôi lùi lại vài bước, lắc đầu: "Giang Tuệ, anh không giam cầm được tôi."

Sau đó mở tung cửa sổ.

Nhảy ra ngoài cửa sổ.

8

Phòng ở tầng hai, cửa sổ đối diện với một bụi cây trong sân biệt thự.

Sau khi ngã xuống, tôi ôm chân tập tễnh chạy ra ngoài.

Nếu bây giờ Giang Tuệ muốn ngăn tôi lại.

Tôi cũng không thể đi được.

Nhưng anh ta không làm vậy.

Khi tôi quay đầu lại, thấy anh ta đang đứng bên cửa sổ tầng hai.

Đầu đầy máu, thậm chí còn có tâm trạng, cười nhếch mép với tôi.

Khiến người ta liên tưởng đến con quỷ dữ bò ra từ địa ngục.

"Đi đi."

Anh ta hơi tăng âm lượng, nhưng giọng điệu vẫn ôn hòa: "Sớm muộn gì, cô cũng sẽ phải quay về bên tôi thôi."

 

Loading...