CHÍN KIẾP, CHÍN THẾ GIỚI - CHƯƠNG 7
Cập nhật lúc: 2024-10-18 15:47:02
Lượt xem: 59
27
Vì vậy, lúc này, tôi ngồi xổm trong phòng nghỉ tại buổi ký tặng.
Khóc không thành tiếng.
Tôi không gặp được Giang Hoài.
Còn Giang Tuệ vẫn đang nắm c.h.ặ.t t.a.y tôi, tra hỏi như phát điên:
"Em dây dưa với tôi bao nhiêu năm, bây giờ em nói với tôi người em thích là Giang Hoài?
"Chúng ta đã bên nhau bao nhiêu năm, em và Giang Hoài mới gặp nhau được mấy lần?
"Lê Thư."
Năm ngón tay hắn siết chặt, mạnh đến mức như muốn bóp nát tay tôi đến chảy máu:
"Em cố ý, là để chọc tức tôi phải không?
"Em vẫn còn ghi hận chuyện tôi xé thư tình của em hôm qua sao?"
"Không phải..." Tôi lắc đầu.
"Không phải vậy.
"Tôi chỉ đang đợi Giang Hoài.
"Tôi chưa từng thích anh.
"Chưa từng."
Sắc mặt Giang Tuệ hơi thay đổi, tay vẫn không buông ra.
Tôi tiếp tục nói, gần như gào thét:
"Tại sao tôi phải thích anh chứ? Giang Tuệ!
"Nếu lúc trước không phải anh...
"Nếu không phải anh phóng hỏa đốt bản thảo của tôi, bây giờ tôi làm sao không gặp được anh ấy?"
28
Giang Tuệ sững sờ, buông tay:
"Em nói gì?
"Tôi đốt bản thảo gì của em?"
Đây là chuyện đã xảy ra ở kiếp trước.
Kiếp này hắn đương nhiên không biết.
Nhưng bây giờ tôi cũng không có tâm trạng giải thích với hắn.
Tôi hất tay hắn ra: "Cút đi."
Nhưng khi chuẩn bị đứng dậy, lại bị Giang Tuệ ngăn lại:
"Lê Thư, em nói rõ ràng.
"Trước đây em không phải vẫn luôn thích tôi sao?
"Rốt cuộc là tại sao?"
29
"Tại sao?"
"Được." Tôi chưa từng bình tĩnh như vậy.
Mỉm cười, gật đầu: "Giang Tuệ, tôi nói cho anh biết tại sao."
Sau đó, dưới ánh mắt kinh ngạc của hắn.
Tôi từ từ kéo cổ áo xuống, để lộ một bên vai.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/chin-kiep-chin-the-gioi/chuong-7.html.]
Trên làn da trắng nõn, có người dùng bút viết hai chữ "hạ tiện".
Giang Tuệ sững người.
Hắn lắc đầu, đáy mắt thoáng qua một tia đau đớn: "Em đừng..."
Tôi nói: "Xem ra anh cũng chưa quên nhỉ, Giang Tuệ."
Lúc đó Giang Tuệ gọi điện thoại đến, bảo tôi đến quán bar tìm hắn.
Tôi đến, Giang Tuệ trước mặt đám bạn bè của hắn, nói bên tai tôi: "Em chỉ là một món hàng rẻ tiền có giá niêm yết rõ ràng."
Sau đó cầm bút, viết từng chữ một lên vai tôi.
"Đây là do chính tay anh viết đấy, Giang Tuệ.
"Nó không thể rửa sạch được.
"Vậy nên loại người như anh, dựa vào cái gì mà cảm thấy mình sẽ được người khác thích chứ?
"Anh đáng đời mãi mãi thối rữa trong vũng bùn, cả đời không thể ngoi lên."
30
Giang Tuệ có lẽ thật sự hối hận rồi.
Hắn phá lệ không nổi giận với tôi.
Ngược lại muốn kéo tôi lại, nhỏ giọng nói: "Xin lỗi.
"Lần đó đúng là anh sai rồi, lúc đó anh..."
Tôi cười lạnh một tiếng, vừa định quay người bỏ đi.
Lại cảm thấy có một bàn tay lạnh lẽo kéo cổ áo tôi lên.
Sau đó, giọng nói quen thuộc vang lên:
"Câm miệng, ai muốn nghe mày giải thích chứ?"
Tôi run lên, nước mắt lập tức rơi xuống, không thể tin nổi quay đầu lại.
Giang Hoài, đang đứng phía sau tôi.
Tôi mở miệng, thử gọi anh ấy: "Giang Hoài?"
Anh ấy nhếch môi:
"Ừ, anh đây."
Anh ấy nhìn tôi, vẻ mặt u ám, sau đó lại nói: "Hôm trước anh nghe nói em sắp tổ chức buổi ký tặng, nên đã tìm mọi cách dời lịch làm việc gần đây để đến. Anh đã hứa với em rồi, nhất định sẽ đến."
"Chỉ là không ngờ," ánh mắt anh ấy quét về phía Giang Tuệ, "Vừa đến đã gặp phải chuyện này."
Tôi không kiềm chế được cảm xúc của mình nữa, nước mắt như vỡ đê tuôn trào.
"Giang Hoài..."
Tôi ôm chặt eo anh ấy, nhào vào lòng anh.
"Giang Hoài, lâu lắm rồi không gặp."
Chia xa nhiều năm.
Chuyển kiếp qua chín thế giới.
"Cuối cùng, em lại gặp được anh rồi."
Cơ thể anh ấy cứng đờ trong giây lát, nhưng ngay sau đó, vẫn nhanh chóng đưa tay ôm lại tôi.
Nhẹ giọng nói:
"Ừ.
"Lâu lắm rồi không gặp, Lê Thư."