Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

CHỊU KHỔ KHÔNG PHẢI LÀ PHÚC - Chương 16

Cập nhật lúc: 2024-06-28 19:41:34
Lượt xem: 714

Tôi tóm chặt lấy vạt áo của anh khóc lóc, trước mắt đều là màu đen, sự sợ hãi cùng tự trách lặp đi lặp lại đã mài mòn trái tim tôi. Tôi không muốn sống nữa, con bé bị thương một chút thôi đã như cắt đứt miếng thịt trên người tôi rồi.

 

 

“Không sao đâu, em đừng khóc, hiện tại… hệ thống giám sát phát triển như vậy, nhất định sẽ tìm được Niếp Niếp.”

 

Ông xã muốn an ủi tôi vài câu, nhưng vừa mở miệng cánh môi anh đã run rẩy, trên khuôn mặt tái nhợt chỉ có sự bất lực.

 

Anh nhấn mạnh nhiều lần rằng nhất định sẽ tìm được người, không biết là anh đang khuyên giải an ủi tôi hay là đang tẩy não chính mình.

 

Tôi không dám buông quần áo của anh ra, ôm chặt cánh tay anh, nỗi sợ bị cướp đi người thân vẫn còn quanh quẩn trong lòng tôi, anh vừa động vào là tôi liền khóc.

 

Bác sĩ muốn tiến lên xử lý vết thương cho tôi mấy lần nhưng tôi đều không chịu, đây là sự trừng phạt dành cho tôi, trước khi Niếp Niếp trở về thì tôi sẽ không để vết thương lành hẳn.

 

“Nghe lời nào, xử lý vết thương một chút. Đừng chờ Niếp Niếp trở về thấy em bị thương như vậy sẽ càng đau lòng hơn.”

 

Mẹ chồng và mẹ ruột tôi cũng đến.

 

Họ ôm nhau khóc suốt dọc đường đi vào bệnh viện, ngay khi nhìn thấy tôi đã chạy tới ôm chặt lấy.

 

Cổ họng tôi sưng to, nói không ra lời mà chỉ nhìn bọn họ, im lặng rơi lệ.

 

Không ai trách tôi, không ai trách tôi cả.

 

Bọn họ đều biết đây là chuyện ngoài ý muốn, kẻ đáng hận đáng ghét nhất chính là tên buôn người kia.

 

Nhưng sự tự trách trong lòng khiến tôi không có cách nào đối mặt với bọn họ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/chiu-kho-khong-phai-la-phuc/chuong-16.html.]

 

Tôi quỳ xuống, đầu đập trên sàn nhà: “Thật xin lỗi.”

 

2.

 

Trong nhà rất bừa bộn, vẫn giữ nguyên hiện trường trước khi tôi và Niếp Niếp ra ngoài.

 

Mấy miếng xếp hình vứt lung tung ở khắp mọi nơi, tôi đi chân trần trên sàn nhà, bàn chân tránh chạm đến mấy món đồ chơi kia, cảm giác toàn thân lạnh lẽo.

 

Ông xã đang ở ban công gọi điện thoại cho bạn bè, anh quen biết mấy tài xế chạy đường dài, hy vọng bọn họ có thể huy động sự tìm kiếm, phát động mọi người cùng nhau hỗ trợ tìm người.

 

Tôi nghe thấy anh nghẹn ngào lặp đi lặp lại mô tả trang phục của con gái cho bạn bè nghe, tôi thấy anh run rẩy lấy bật lửa ra muốn châm thuốc lá, mấy lần đốt trúng ngón tay mình.

 

Ông trời ơi, nếu như cái nhà này nhất định phải có một người xảy ra chuyện ngoài ý muốn, tại sao người đó không thể là tôi, tại sao phải là con gái của tôi.

 

Tôi van cầu ông trời, tôi quỳ xuống dập đầu với ông, tôi sẽ lập đàn tế lễ, ông muốn cái gì cứ việc lấy đi, đừng mang con gái của tôi đi mà. Con bé là mạng sống của tôi, là toàn bộ linh hồn của tôi mà.

 

Làm ơn đi, cầu xin ông trời thương xót, đừng để người ta làm tổn hại đến con bé.

 

Tôi suy sụp gặm cắn ngón tay đứng một góc, vuốt ve món đồ chơi của con gái hết lần này đến lần khác, nước mắt làm mờ tầm mắt nhưng không thể ngăn được thính giác của tôi.

 

Gió thổi tung rèm cửa sổ, thổi đến cuộn băng gạc quấn quanh đầu, bỗng nhiên tôi cảm giác được sự đau đớn đến thấu xương, từ lồng n.g.ự.c của tôi tràn ngập đến bụng.

 

Cơn đau này đột nhiên xuất hiện dồn dập, sâu trong lòng có ai đó đang rít gào bên tai tôi: Mau đi tìm con bé! Nhanh lên! Đi tìm con bé!

 

Tôi hét lên, kéo tóc chạy như điên ra khỏi cửa, chồng tôi ở phía sau gọi to tên tôi, tất cả hàng xóm trong tiểu khu đều bị âm thanh chói tai của tôi đánh thức.

Loading...