Chờ chút, báo thù đã ! - Chương 17
Cập nhật lúc: 2024-10-11 00:34:21
Lượt xem: 78
Việc đầu tiên sau khi xuống trần, ta đến nhà họ Trình, thăm người mẹ có duyên với ta kiếp trước.
Sau khi Thẩm Khương và Trình Vãn Nguyệt ch-ếc, mẹ ta hẳn cũng đoán được điều gì đó, khóc nức nở trước linh vị của ta.
Nhưng mà, kẻ thù đã ch-ếc hết, mẹ ta cũng không còn gì để làm, cuối cùng có chút ngộ ra mùi vị của hồng trần, tìm một am ni cô để tu hành.
Tiên phàm khác biệt, ta không tiện gặp bà, lặng lẽ để lại cho bà một lá bùa hộ mệnh rồi rời đi.
Sau đó, ta đi tìm Đàm Nguyên Tần.
Không phải ai ch-ếc rồi cũng có thể thành quỷ hồn, trốn thoát khỏi Hắc Bạch Vô Thường.
Cặp nam nữ cặn bã kia, sau khi chet đã bị kéo xuống địa ngục.
Ta đến địa ngục tra xét, hai người kiếp sau bị đày xuống làm súc sinh, cũng coi như là tội đáng phải chịu.
Đàm Nguyên Tần nghe xong, cười đến rơi nước mắt: "Kiếp này không còn gì hối tiếc nữa rồi."
"Thù đã báo xong, có muốn theo ta tu hành không?" Ta cười hỏi nàng.
Đàm Nguyên Tần đương nhiên là đồng ý ngay.
Đàm Nguyên Tần vì oán niệm quá sâu nên mới bị nhốt ở loạn táng cương, không thể rời đi, giờ đại thù đã báo, lại có ta giúp đỡ, loạn táng cương tự nhiên không thể nhốt được nàng.
Ta truyền thụ cho nàng pháp môn tu hành, cho dù là quỷ, cũng có đạo tu hành của quỷ hồn, chỉ cần một lòng hướng thiện, sau này cũng không phải không có khả năng phi thăng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/cho-chut-bao-thu-da/chuong-17.html.]
Sau đó trăm năm, ta cùng nàng đồng hành, đi khắp nhân gian.
Gặp chuyện bất bình, không nhịn được thì phải quản.
Nàng là quỷ, ta là tiên, không tiện gi-ếc hại người vô tội nhưng ta không phải là muốn trừ ma sao?
Vì vậy, ta nghĩ ra một chủ ý hay.
Ta cố tình đuổi theo những con ma đó, chúng để thoát thân, chỉ có thể bắt người phàm làm con tin.
Đợi đến khi ma gi-ếc những người phàm đáng ch-ếc đó, ta có thể danh chính ngôn thuận ra tay trừ ma.
Người ch-ếc nhiều, Diêm Vương cũng tìm đến ta.
"Thanh Lan tiên quân à, tuổi thọ của họ còn chưa hết..."
Ta tỏ vẻ vô tội: "Diêm Vương, xin lỗi, là ta không kịp cứu họ, ta sẽ cố gắng lần sau nhanh hơn."
Diêm Vương không tin.
Ta tỏ vẻ thành khẩn.
Cuối cùng, Diêm Vương bất đắc dĩ bỏ đi.
Còn ta, xin lỗi, lần sau ta vẫn làm.
HOÀN