Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Cho đến bao giờ - Chương 17

Cập nhật lúc: 2024-08-16 00:05:50
Lượt xem: 190

17

Tôi sợ bản thân mình nghe lầm hay không. Sao lại đến bệnh viện? Trong lòng tôi nhất thời rối như tơ vò, vội vàng chạy thẳng đến đó.

Chu Dương vừa được cấp cứu, đang nằm trong ICU. Tôi chỉ có thể nhìn anh qua lớp cửa kính.

Họ nói với tôi rằng Chu Dương bị uốn ván. Cây rìu hôm ấy bị rỉ sét, vết thương của anh vốn dĩ chưa lành.

Phòng khám trong thôn vốn dĩ không có thuốc chống uốn ván. Lúc ấy tình trạng khẩn cấp, không chắc sở y tế trên trấn có thuốc, cho nên Chu Dương nói dối tôi nói chỉ là cần khử trùng. Nam Hà gặp lũ lớn đã quét sạch mọi thứ.

Bác sĩ nói cho tôi biết Chu Dương bị nhiễm trùng khá nghiêm trọng, hơn nữa bệnh trạng đã phát tác gần một tuần. Trước mắt chỉ có thể tiêm thuốc can thiệp, hy vọng phục hồi không cao.

Hai chân tôi như bị rút gân, bủn rủn ngã quỵ trên mặt đất.

Hy vọng phục hồi không cao, nhưng vẫn có hy vọng.

Ngày 19 tháng 11, Chu Dương chuyển từ ICU sang phòng bệnh đơn.

Ý thức anh rất tỉnh táo, nhìn từ bên ngoài không thấy bệnh trạng rõ ràng. Chu Dương có thể nói rất nhiều với tôi, tôi cười đáp lại anh.

Vào lúc bốn giờ chiều, Chu Dương bị co giật dữ dội ở mặt, cổ và bụng, sau đó anh ấy không thể nói gì nữa. Mặc kệ tôi có nói gì, anh cũng không nhìn tôi.

Mười một giờ tối, tôi nằm trên giường người chăm bệnh, còn anh nằm trên giường bệnh hỏi tôi: "Lâm Mạn, anh làm em sợ rồi phải không?"

"Không có."

"Em sợ không?"

"Không sợ." Tôi nói: "Em chỉ sợ anh không để ý đến em. Chúng ta là vợ chồng, phải đồng cam cộng khổ chứ."

Tôi nghiên cứu biện pháp chữa trị bệnh này từ rất nhiều loại sách, nhưng vẫn chưa thể tìm ra được đáp án chính xác.

Sau lần phát bệnh kia một tuần, Chu Dương khóc. Anh nói anh rất đau khổ, vì lúc phát bệnh anh không tỉnh táo chút nào.

Sáu ngày sau, Chu Dương xuất hiện tình trạng ngưng hô hấp, được đưa đến phòng cấp cứu. Tôi như sụp đổ, cầu xin bác sĩ hãy cứu sống anh ấy trở về.

Tám giờ tối, Chu Dương được đẩy về phòng bệnh. Anh được gắn máy thở, liên tục mê man.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/cho-den-bao-gio/chuong-17.html.]

Ngày 12 tháng 5, Chu Dương đã có thể tháo mặt nạ oxy, duy trì hô hấp như bình thường.

Đêm Giáng sinh, tôi nằm trên giường phụ kể cho anh nghe chuyện khi còn bé của tôi. Chu Dương như dùng phép thuật, anh lấy một quả táo từ trong ngăn kéo, vươn tay đưa cho tôi. Tay anh run rẩy, tôi vội vàng đón được.

"Đây là quả táo thứ ba anh đưa cho em."

"Ừm."

Ngày 27 tháng 12, Chu Oánh đến bệnh viện trông anh, còn tôi quay về nhà lấy một số vật dụng hàng ngày.

Đến cửa thang máy, tôi gặp Hồ Hiểu Lượng (trợ lý của Chu Dương), cũng là bạn tốt của anh.

"Chị dâu, đúng lúc quá, em đến đưa chìa khóa cho chị." Hồ Hiểu Lượng nói: "Giám đốc Chu bảo em lấy một ít văn kiện từ trong thư phòng anh ấy."

Tôi gật đầu, nghe cậu ấy ân cần thăm hỏi vài câu rồi đi lên lầu.

Đào Hố Không Lấp team

Lúc xuống lầu, tôi đi ngang qua thùng rác trước cửa, thoáng thấy một cái hộp giấy.

Cái hộp giấy kia rõ ràng là Hồ Hiểu Lượng vừa mới cầm trong tay. Tôi do dự, sao lại để bạn bè phải đến lấy văn kiện một chuyến, thế nên tôi cầm lấy cái hộp giấy kia.

Sau khi mở ra, trái tim tôi dường như thắt lại.

Trong đó là rất nhiều bài báo về thôn trong núi kia, còn có một xấp vé máy bay, vé xe lửa, vé xe hơi đi đến đó.

Dưới đáy hộp có một chồng giấy ghi chú công việc, phía trên là tùy bút của anh:

Năm 2016.

"Lâm Mạn nấu cơm tối chờ tôi tan làm, thì ra cảm giác gia đình là như vậy."

"Hình như tôi thích Lâm Mạn rồi."

Năm 2017.

Tháng một: Chu Dương, mày đúng là hèn nhát, chuyện về nhà cũng không dám nhắc tới.

Tháng tư: Làm thế nào để cứu vãn một kẻ cặn bã.

 

Loading...