Chồng ơi, Hãy nói gì đi! - Chương 1
Cập nhật lúc: 2024-10-25 20:10:27
Lượt xem: 227
1.
Tôi là chim hoàng yến của Thái Tử Gia Tô Quyển.
Trong giới giải trí có mười ba vị thái tử, ai cũng muốn vượt qua người khác.
Anh có mười hai đối thủ cạnh tranh, áp lực công việc lớn, cần một người có thể chịu đựng mọi lời chửi rủa bất cứ lúc nào.
Tôi là chim hoàng yến được anh thuê trong một tháng với giá một triệu.
Vì tôi là nữ minh tinh có nhiều tai tiếng, khả năng chịu áp lực tốt.
Tôi cảm thấy mình như là một cái thùng rác cảm xúc.
Nhưng mọi người trong giới gọi đó là chim hoàng yến.
Người quản lí nónói, không nên gọi anh là Thái Tử Gia Tô Quyển, mà phải gọi là Thái Tử Gia Tần Hoài.
Không cần chính xác đến từng con phố vì anh muốn bảo vệ quyền riêng tư cá nhân.
2.
Thái tử gia Tần Hoài bận rộn nhiều việc.
Lần đầu tiên tôi gặp anh ấy là vào đêm khuya.
Anh đứng bên cửa sổ lớn, tham gia cuộc họp trực tuyến, mặc một bộ vest cắt may vừa vặn, dáng vẻ sang trọng không thể tả.
Môi anh khẽ mở, miệng lặp đi lặp lại những từ như "shit" và "fuck":
"Thịt không bán được trong ba ngày hè, này—đồ hôi thối."
"Tôi đã nhường bước mà còn không biết điều— c.h.ế.t tiệt."
Anh ấy giống như đang tổ chức một buổi concert rap trực tuyến, ngay cả muỗi bay qua cũng bị chửi.
Tôi bước vào bằng chân trái.
Anh lướt mắt nhìn:
"Trái là thiên lệch, ý cô là tôi nói sai à?"
Tôi rút chân trái lại, bước vào bằng chân phải.
Anh lạnh lùng liếc tôi:
"Cô đây là muốn ngồi lên đầu tôi sao?"
Tôi: "………………"
Cơn giận dữ của anh còn đáng sợ hơn cả hồn ma.
Ngày hôm đó, tôi bước vào trong bằng một điệu nhảy.
Bởi vì anh vẫn chưa nghĩ ra cách chửi những người nhảy múa như thế nào.
3.
Tôi bước chân vào giới giải trí là để trả nợ.
Xưởng da của gia đình tôi phá sản, bố tôi đã bỏ trốn cùng với mẹ kế và để lại 350 triệu tiền nợ cho tôi.
Tôi khóc lóc bán túi xách trên livestream:
“Đồ khốn Lê Hạc, đồ khốn Lê Hạc, nợ 350 triệu rồi bỏ trốn. Tôi chẳng còn cách nào, đành lấy túi xách để trả lương cho nhân viên...”
Không ngờ, túi xách chưa bán được cái nào thì tôi đã lên hot search.
#Xưởng Da Tây Thi#
Lúc đó, đạo diễn chú ý đến tôi.
Ông nói tôi có một loại cảm giác tan vỡ, trên mặt như viết: 'Ôm tôi đi, tôi sắp vỡ rồi'.
Nói thật, ai mà nợ 350 triệu cũng đều tan vỡ thôi.
Nhờ vào cảm giác tan vỡ đặc biệt này, tôi nhanh chóng nhận được vai nữ phụ.
Sau khi nổi tiếng, thân phận của tôi cũng bị đào bới ra.
Tôi phải đối mặt với một cuộc tấn công mạng dữ dội, mọi người thay mặt công nhân của gia đình tôi yêu cầu tôi trả nợ càng sớm càng tốt.
Tôi không thể ngủ cả đêm, nước mắt rơi ướt đẫm, trong đầu chỉ có một suy nghĩ: kiếm đủ tiền trả nợ, rồi rời khỏi giới giải trí.
Bộ phim dở tệ mà quản lý đưa, tôi nhận.
Những lời mắng của Thái tử gia Tần Hoài, tôi chịu đựng.
Cho đến khi công ty vì muốn tạo độ hot, đã sắp xếp cho tôi và nữ đối thủ cùng tham gia một chương trình hẹn hò thực tế."
4.
Tôi đã lường trước sẽ có một cuộc tấn công mạng.
Cả ngày tôi như kẻ mơ màng, bò lết trong bóng tối.
Khi được phóng viên phỏng vấn, tôi chỉ đáp: "Ừm, ừm."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/chong-oi-hay-noi-gi-di/chuong-1.html.]
Thái tử gia Tần Hoài mắng tôi, tôi chỉ nói: "À, đúng, đúng, đúng."
Ba lần khẳng định cũng là một cách từ chối, và điều đó đã thành công khiến anh ấy chú ý đến tôi.
Anh gõ ngón tay lên bàn, từng tiếng vang lên làm tôi cảm thấy như đang nghe chuông báo tử.
Anh nói: "Lê Thính, tôi là ông chủ của cô, cô đúng là biết đi tìm c.h.ế.t đấy."
Tôi khóc nức nở, xin lỗi anh vì dù sao tôi vẫn cần công việc này.
Anh nhíu mày: "Cô làm sao vậy?"
Cảm xúc dâng trào, tôi liền kể hết những gì mình đã trải qua.
Anh nói tôi cũng chỉ như vậy thôi, trước đây anh còn suýt phải vào tù, trở thành Thái tử của nhà giam.
Tôi đáp lại rằng anh nói thế vì anh không phải chịu khổ, lãi suất một ngày của công ty anh cũng đủ tôi làm cả năm.
Chúng tôi bắt đầu so đo với nhau về sự khổ sở, thậm chí giữa chừng còn khui vài chai rượu.
Khi say khướt, anh nở một nụ cười tà mị: "Bớt nói đi, cô giỏi thì lên mà làm."
Vịt Trắng Lội Cỏ
Tôi cười lạnh, không hề yếu thế: "Anh nghĩ tôi đơn giản vậy à? Giỏi thì lên mà làm."
Sau cơn say, tôi tỉnh dậy và phát hiện, tôi đã trở thành anh ấy.
5.
Buổi sáng, tôi đứng bên cửa kính, hít thở bầu không khí ở độ cao 1m88, cố gắng bình tĩnh lại.
Không thể bình tĩnh nổi.
Tôi sắp phát điên rồi.
Hôm nay tôi còn phải đi quay chương trình thực tế nữa.
Thái tử gia sao có thể hạ mình, nuốt lấy cơn giận đi tham gia chương trình hẹn hò chứ.
Tiền bồi thường hợp đồng đủ để tôi quay mười bộ phim dở tệ.
Càng nghĩ, tôi càng bi quan, thậm chí muốn nhảy luôn từ cửa sổ xuống.
Gió trên tầng cao thổi mạnh quá.
Cuộc sống của tôi thật cay đắng.
Tôi buồn bã, âm thầm rơi nước mắt.
Thái tử gia ôm lấy vòng eo mạnh mẽ của tôi, giữ tôi lại:
"Cô bình tĩnh chút, có gì cũng có thể thương lượng, được không?"
Tôi nghẹn ngào: "Tôi sắp phải tham gia chương trình hẹn hò rồi..."
Thái tử gia nghiến răng: "Tôi đi."
Tôi khóc: "Tôi còn phải đóng phim nữa..."
Thái tử gia tiếp tục nghiến răng: "Tôi đóng."
Tôi cúi đầu, nghịch ngón tay: "Vậy tôi phải làm gì đây?"
Răng hàm của anh như đang nghiến: "Nghỉ phép một năm."
Ngay lập tức, tôi trở nên vui vẻ rạng rỡ.
6.
Thái tử gia thay tôi chạy show ngày đêm không nghỉ.
Còn tôi thì mỗi ngày đều thức dậy trên chiếc giường rộng 800 mét vuông, và gọi video cho anh ấy.
Mỗi ngày, anh ấy đều kéo dài khuôn mặt u ám, trông rất có cảm giác "tan vỡ".
Loại "tan vỡ" khiến người khác bị đ.ấ.m một cái là vỡ vụn ngay lập tức.
"Giờ tôi đang ở hậu trường để trang điểm, tay nghề của nhân viên trang điểm giống như đang sơn tường vậy, c.h.ế.t tiệt, không hiểu sao cô ta lại vào đây được."
Màu kem nền hơi ngả vàng và cực kỳ bết phấn.
Anh ấy mở mắt nhìn chằm chằm khi nhân viên trang điểm đang biểu diễn màn "thuật biến mất nhan sắc", lông mày nhíu lại đến mức có thể kẹp c.h.ế.t con ruồi.
Anh ấy đập bàn đứng dậy, bắt đầu xả hàng loạt từ "fuck" và "shit":
"Hay là cô đi tìm một công trường nào để trộn xi măng luôn đi."
Tôi giật b.ắ.n mình, trong video cố gắng hết sức hét lên:
"Đừng nổi giận! Đây cũng là một phần của chương trình thực tế mà."
Anh ấy cố gắng kiềm chế, đang dần bình tĩnh lại thì đối thủ của tôi, Giang Minh, xuất hiện.
Cô ấy trang điểm kiểu tự nhiên, hoàn hảo, đôi mắt nai tơ long lanh nhìn anh ấy:
"Chị Lê, sao chị lại hung dữ với nhân viên trang điểm như vậy? dù sao công việc của cô ấy cũng không dễ dàng gì."
Tôi giật giật mí mắt, chuẩn bị can ngăn anh ấy.