Chồng Tôi Là Nhân Vật Phản Diện - Chương 1
Cập nhật lúc: 2024-10-09 02:13:15
Lượt xem: 1,795
Để thay đổi vận mệnh của ông chồng phản diện, trước khi hắn ta tự tìm đường chết, tôi đã chủ động tìm đến hắn trước.
"Tôi mang thai rồi, là con của anh đấy."
Đồng tử hắn ta co rút lại.
Tôi thản nhiên nói tiếp: "Đúng vậy, chính là cái lần mà anh nghĩ đấy."
Thế là, hắn ta vừa ngoan ngoãn nộp hết tiền tiêu vặt, vừa chăm chỉ học hành để làm gương cho con, chẳng còn tâm trí đâu mà đi gây chuyện với nam chính nữa.
Cho đến một đêm nọ, hắn ta đột nhiên mở mắt.
"Không đúng.
"Cầm tay nhau thì làm sao mà có thai được chứ!"
---
Chồng của tôi là một tên đại phản diện siêu cấp. Khi tôi gả cho hắn, hắn đã đấu đá với nam chính đến mức sống mái với nhau rồi.
Kết quả là tôi phải sống những ngày tháng cơ cực theo hắn, chưa được bao lâu thì đã c.h.ế.t queo.
Trọng sinh lại một đời, tôi từ chối quyết định cho tôi đi du học của bố mẹ, chuyển đến trường của Thẩm Việt – "Dự án ngăn chặn ông chồng phản diện tự tìm đường chết" chính thức được triển khai, tôi phải ngăn cản hắn ta làm bậy.
Khi tôi đến nơi, vừa đúng lúc hắn ta đang chặn nam chính trong một con hẻm nhỏ, tay cầm một viên gạch, vẻ mặt hăm hở muốn ra tay.
Cơn giận dữ dâng trào trong lồng ngực, hóa ra hắn ta đã kết thù với Trình Nam từ sớm như vậy.
"Thẩm Việt, mau cút lại đây cho tôi!"
Tay cầm gạch của Thẩm Việt run lên, nheo mắt nhìn về phía tôi.
Tôi lạnh lùng nhìn thẳng vào hắn.
Hắn ta ném viên gạch cho tên đàn em bên cạnh, mặt mày sa sầm đi tới.
"Không phải em đi du học rồi sao?"
Vẻ mặt hắn ta tỏ ra không vui khi nhìn thấy tôi, ai mà ngờ được kiếp trước hắn ta vì bảo vệ tôi mà bị người ta đ.â.m tới mười tám nhát dao, mặc dù cuối cùng tôi vẫn không qua khỏi.
Nghĩ đến đây, giọng tôi dịu xuống.
"Đừng đánh nhau nữa, để Trình Nam đi đi."
Hắn ta nhếch môi, vênh váo như cái đuôi công.
"Em đừng xen vào, chuyện này không liên quan đến em."
Tôi nhắm mắt lại, suýt nữa thì quên mất cái tính cách ngang ngược c.h.ế.t tiệt này của hắn ta. Rõ ràng là thích tôi, nhưng cứ giả vờ như không quan tâm, còn cố tình đối đầu với tôi, thật là trẻ con!
Nếu không phải trước khi chết, tôi nhìn thấy ánh mắt đầy yêu thương của hắn ta, thì có lẽ tôi sẽ không bao giờ biết hắn ta thích tôi.
Đối phó với hắn ta thì không thể dùng cách thông thường được.
"Tôi mang thai rồi, con của anh đấy."
Hắn ta nhất thời không phản ứng kịp, chỉ tay vào mình, đồng tử rung lên: "Tôi... của tôi á?"
Tôi ừ một tiếng: "Đúng vậy, chính là cái lần mà anh nghĩ đấy."
Vẻ mặt của hắn ta, cùng với cả bộ não của hắn ta, bỗng chốc trở nên trống rỗng, chỉ biết ngây ngốc nhìn tôi, rồi lại nhìn xuống bụng tôi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/chong-toi-la-nhan-vat-phan-dien/chuong-1.html.]
Biết cái đầu gỗ này của hắn ta không thể hiểu được, tôi bèn nói tiếp.
"Đây là con của anh, anh phải chịu trách nhiệm với hai mẹ con tôi."
Hắn ta theo bản năng gật đầu.
"Con cái không cần một người cha không học vấn, suốt ngày chỉ biết đánh nhau. Từ giờ trở đi, anh phải làm người tốt, làm gương cho con. Chuyện đánh nhau hôm nay là không thể chấp nhận được, đi xin lỗi Trình Nam, mong cậu ấy tha thứ cho anh."
Hắn ta lập tức phản ứng lại: "Không được, cậu ta đã bắt nạt anh em của tôi, tôi phải đòi lại công bằng cho cậu ấy."
Tôi nghiêm mặt lại: "Vậy anh đã nghĩ đến con của chúng ta chưa? Nếu sự hung hăng của anh ảnh hưởng đến con thì sao? Anh có muốn hại c.h.ế.t con bé không?"
Vẻ mặt hắn ta trở nên hoảng sợ, lắp bắp nói: "Anh không có, anh không muốn."
"Vậy thì đi xin lỗi đi."
Không thể dồn người ta vào đường cùng, phải cứng rắn vừa phải.
"Hơn nữa, anh em của anh chắc chắn cũng sẽ hiểu, dù sao thì đây cũng là vì con của anh mà."
-
Mặc dù Thẩm Việt không hiểu, nhưng đã bị tẩy não, hắn ta đỡ nam chính đang quỳ dưới đất dậy.
"Xin lỗi cậu, chuyện này là hiểu lầm, chút lòng thành này mong cậu nhận cho."
Thẩm Việt là người có tiền, lúc nào cũng thích nhét tiền cho người khác, thu hút một đám người bám theo hắn ta chỉ vì tiền, nhưng hắn ta lại chẳng hề nhận ra.
Lúc này, mối thù giữa Thẩm Việt và nam chính chưa quá sâu đậm, cộng thêm việc Thẩm Việt đã xin lỗi kịp thời và còn đưa tiền nữa.
Vẻ mặt Trình Nam đã dịu đi rất nhiều, cậu ta nhận lấy thẻ, xoa xoa khóe miệng, nói khẽ:
"Không có lần sau."
Tên đàn em không nhịn được bước lên, vẻ mặt bất bình: "Việt ca, sao anh lại phải xin lỗi cậu ta chứ?"
Thẩm Việt vỗ vai cậu ta: "Lần này coi như bỏ qua đi, nể mặt anh."
Tên đàn em miễn cưỡng ừ một tiếng.
Tên này là kẻ hai mặt, bề ngoài thì trung thành với Thẩm Việt, nhưng thực chất lại luôn xúi giục Thẩm Việt đối đầu với nam chính, từng bước đẩy hắn ta vào chỗ chết.
Tên này không thể giữ lại.
Sau khi mọi người đã đi hết, Thẩm Việt đứng cách tôi hai mét, vẻ mặt phức tạp nhìn chằm chằm vào tôi.
Chính xác hơn là nhìn chằm chằm vào bụng tôi.
Tôi hào phóng để hắn ta nhìn, ưỡn cái bụng tròn vo ra, cứ như là thật sự có thai vậy.
Vỗ mạnh vào bụng hai cái, cảnh cáo hắn ta.
"Chuyện tôi mang thai, không được nói cho bất cứ ai biết."
Hắn ta lo lắng nhìn chằm chằm vào bụng tôi.
"Tại sao?"
"Việc quan trọng phải giữ bí mật, tôi sợ có người hãm hại tôi."
Hắn ta đồng ý.