CHỒNG TÔI MANG THAI RỒI! - Chương 15 - 16
Cập nhật lúc: 2024-07-31 01:02:31
Lượt xem: 730
### 15
Sau đó, Lương Hạo không bao giờ nhắn tin cho tôi nữa, cho đến tối hôm đó, bệnh viện gọi cho tôi, tôi mới biết Lương Hạo thật sự sắp sinh rồi.
Vì quá tức giận mà dẫn đến sinh non đột ngột, nhưng ở nhà lại không có ai.
Mẹ chồng bị cha chồng đánh nhập viện, cha chồng thì lại không ở nhà.
Lương Hạo kéo lê cái bụng từ trên giường ngã xuống, với máu, từng bước lê ra cửa, kêu cứu.
Nhưng dù anh ta có kêu thế nào, trong hành lang cũng không có ai, không ai quan tâm đến anh ta.
Vấn đề là anh ta không có đường sinh sản, chỉ có thể sinh bằng cách mổ đẻ.
Vậy là anh ta phải chịu đựng cơn đau suốt buổi chiều, đau đến ngất đi.
Đến tối, một ông già dắt chó đi dạo về mới phát hiện ra Lương Hạo và đưa anh ta đến bệnh viện.
Khi tôi đến bệnh viện, Lương Hạo đang trong phòng sinh la hét xé ruột xé gan.
Trong phòng sinh toàn là phụ nữ, chưa bao giờ có tiếng la của đàn ông vang lên như vậy.
Hai giờ sau, ba đứa trẻ đã được mổ lấy ra.
Bác sĩ nói nếu muộn chút nữa, Lương Hạo đã không qua khỏi.
Lương Hạo toàn thân như bị nước rửa sạch, không còn hình dạng con người nữa.
Cha chồng nghe tin vội vàng đến bế cháu, ba đứa con trai, làm ông cười đến không khép miệng lại được.
Bên ngoài phòng sinh đầy người đến xem, họ đều nghe nói có một người đàn ông đến bệnh viện sinh con, chuyện sinh non bất ngờ này cuối cùng làm lộ chuyện Lương Hạo mang thai.
Lương Hạo lên trang nhất của báo địa phương, nhiều người thêm mắm dặm muối nói anh ta là người chuyển giới, vì thế mới có thể sinh con.
Bạn bè và người thân của anh ta điên cuồng nhắn tin, gọi điện, anh ta mất hết mặt mũi, ngay cả trong thời gian dưỡng bệnh cũng không được yên ổn.
Vì vậy khi cơ thể chưa kịp hồi phục, anh ta đã vội vã về nhà.
Anh ta nổi tiếng hoàn toàn ở địa phương chúng tôi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/chong-toi-mang-thai-roi/chuong-15-16.html.]
Sau khi về nhà, Lương Hạo không trách tôi việc tôi cúp điện thoại khiến anh ta sinh non, anh ta cẩn thận bế đứa bé hỏi tôi: "Anh không có sữa, các con chỉ có thể uống sữa bột, em có thể trả tiền sữa bột được không?"
Đúng vậy, sau khi tôi nắm quyền tài chính trong nhà, Lương Hạo không còn chút tiền tiết kiệm nào.
Tôi cười, cuối cùng cũng đưa ra câu hỏi dằn vặt tâm hồn: "Thứ nhất, những đứa trẻ này không phải do tôi sinh ra, tôi sao có thể là mẹ của chúng? Thứ hai, vì anh đã sinh con với người khác, chúng ta ly hôn đi."
### 16
Mặt Lương Hạo tái mét.
Anh ta ôm đứa bé bối rối: "Tiểu Uyển, em, em nói đùa đúng không."
Tôi nhìn thẳng vào anh ta: "Tôi không đùa."
Lương Hạo vội nói: "Tiểu Uyển, em có thể ở bên người đàn ông khác, em có thể không về nhà, không sao cả, anh tha thứ cho em, nhưng em không thể ly hôn với anh!"
Tôi lắc đầu: "Xin lỗi, tôi đã chờ khoảnh khắc này rất lâu rồi."
Đứa bé trong lòng Lương Hạo òa khóc, anh ta sững sờ nhìn tôi.
Tôi nhìn đứa bé khóc, cay đắng nói: "Anh thực sự nghĩ rằng tôi đã quên cách con của tôi c.h.ế.t sao? Anh thật sự nghĩ rằng, tôi không tính toán với anh, tôi giả vờ mất trí nhớ, chuyện này sẽ qua sao?"
"Em..."
Tôi đứng dậy, nhìn anh ta từ trên cao: "Tôi không bao giờ quên! Tôi mang thai đứa con bảy tháng, làm sao tôi có thể quên! Đáng lẽ nó cũng phải được sinh ra, chỉ còn hai tháng nữa thôi, chính anh đã g.i.ế.c nó!"
Lương Hạo nói: "Anh không cố ý, ai bảo em lúc đó cố tình chọc giận anh!"
Tôi cười lạnh: "Cảm giác của anh thời gian này thế nào? Thân hình cồng kềnh, cảm thấy mình như một phế vật bị người bên gối khinh thường, anh thích không? Nhưng anh vẫn chưa trải qua nỗi đau mất con của tôi!"
Lương Hạo nghe vậy, sợ hãi ôm chặt đứa bé, dù sao đó cũng là đứa trẻ sinh ra từ bụng anh ta.
"Em, em muốn làm gì?"
Nhìn anh ta như vậy, tôi chỉ thấy buồn cười.
Sau một thời gian dài ở vị trí của phụ nữ, giờ anh ta thực sự đã trở thành phụ nữ.
Tôi từ từ nói: "Tôi muốn anh ra đi tay trắng."