CHÚ CHIM HOÀNG YẾN TRÀ XANH CỦA TÔI - Chương 11 + 12
Cập nhật lúc: 2024-08-26 13:28:59
Lượt xem: 142
11
Mẹ và anh trai tôi lần lượt khiển trách tôi rồi ngay lập tức xin lỗi.
"Chúng tôi không dạy dỗ Oản Oản tốt, con bé thật không có chừng mực, ngài đừng so đo với em ấy."
"Cô, lời này của cô làm cháu thấy xấu hổ. Cô là bậc trưởng bối. Hơn nữa, cháu thật lòng yêu Oản Oản, chỉ cần em ấy công nhận cháu là bạn trai thì cháu đã mãn nguyện rồi."
"Công nhận, đương nhiên phải công nhận! Đàn ông ưu tú như cháu đốt đèn lồng kiếm cũng khó, con gái tôi không phải mù đâu."
Mẹ tôi véo đùi tôi, đánh mắt qua b.ắ.n tín hiệu. Tôi lập tức quay sang Sở Hành bày tỏ lòng thành: "Anh yêu, em yêu anh, anh chính là bạn trai của em mà!"
Sở Hành trìu mến nhéo má tôi: "Nếu đã có bạn trai rồi, còn đi xem mắt làm gì?"
"Đương nhiên là không!" Mẹ tôi vội đáp, "Cháu yên tâm, từ nay về sau con bé chắc chắn không phải đi xem mắt nữa."
Sở Hành cười hài lòng: "Vẫn là cô chu đáo."
Sau đó, ba mẹ con chúng tôi kính cẩn tiễn "tôn phật" này đi, tiếp theo là thời gian thẩm vấn dành riêng cho tôi. Đối diện ánh mắt sắc lạnh của anh trai và sự uy h.i.ế.p từ mẹ, tôi nhanh chóng khuất phục, ngoan ngoãn kể lại toàn bộ sự việc.
Ánh mắt anh trai nhìn tôi lúc đó đã thay đổi, không còn là ngạc nhiên, mà là kinh ngạc.
"Em thật là em gái của anh sao? Không ra tay thì thôi, một khi ra tay khiến anh phải nhìn em bằng con mắt khác!"
Mẹ tôi thì đã bình tĩnh hơn, bà lạnh lùng lườm rồi cười nhạt: "Con thì giỏi rồi, mẹ lần đầu tiên thấy người bao dưỡng người khác mà cuối cùng lại bán thân mình."
Tôi vừa sợ vừa hèn hỏi: "Giờ con nên làm gì, chia tay với anh ấy sao?"
"Con dám không?"
"Con không dám."
"Vậy chẳng phải là nói nhảm sao."
Mẹ tôi vò đầu tôi, cảm thán: "Con cứ ngoan ngoãn yêu đương với nó đi, với chút thủ đoạn gà mờ của con, chỉ có thể bị người khác nắm đằng chuôi. Nhưng mà..."
Mẹ tôi chuyển giọng, trong mắt đầy vẻ thương tiếc phức tạp: "Biết đâu người ngốc có phúc của người ngốc?"
"Hả?"
Tôi mặt mày ngơ ngác, còn anh trai chỉ cười mà không nói gì.
Em hồn nhiên rồi em sẽ bình minh!
Đây là công sức của team mèo con lười học, chúc các bạn đọc truyện vui❤️
Khi mẹ và anh trai rời đi, tôi ở lại phòng tự suy ngẫm. Tôi còn chưa kịp tìm ra kết luận gì thì nhận được tin nhắn từ Sở Hành.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/chu-chim-hoang-yen-tra-xanh-cua-toi/chuong-11-12.html.]
"Không có kim chủ ở cùng trong đêm, chăn cũng đặc biệt lạnh."
Tôi cảm thấy lòng mình thắt lại, liệu có nên một lần nữa cứng đầu không? Dù sao thì cũng đã nói rõ ràng rồi, tôi còn sợ gì nữa!
12
Tôi nhẹ nhàng trở về căn hộ nhỏ của mình và Sở Hành, chỉ thấy anh đã ngủ. Một người to lớn như vậy, lại cuộn tròn thành một cục nhỏ, quay lưng về phía tôi, đầy vẻ ủy khuất không lời.
Thực ra, tôi cũng cảm thấy rất thiệt thòi. Tôi không biết làm thế nào để đối phó với Sở Hành khi nghĩ anh là tiếp viên bán rượu; càng không biết làm thế nào để đối phó với anh khi anh là một đại gia như Thịnh Hành Sơ.
Tôi len lén bò đến bên cạnh anh, nhẹ nhàng nói: "Em đến làm ấm giường cho anh đây."
Vừa dứt lời, anh đã kéo tôi lại và lật người tôi xuống, lại một lần nữa đè lên tôi. Đôi mắt sâu thẳm của Sở Hành nhìn chằm chằm vào tôi: "Có chuyện gì muốn nói không?"
"Em sai rồi!"
Dù gì cũng phải xin lỗi trước đã.
"Sai chỗ nào?"
"Em không nên thấy sắc mà động lòng, bao dưỡng anh, còn chỉ cho anh một tháng một vạn!"
"Ừm?!"
Sở Hành mặt sa sầm. Tôi lo lắng, không biết mình có nói sai gì không.
"À, em nên nói với anh, tối nay em đi xem mắt!"
Anh ấy cắn tôi một cái đầy căm hận, bất lực nói: "Oản Oản, sao suy nghĩ của em lúc nào cũng quanh co như vậy!"
"Vậy... anh nói em làm sao đi thẳng tới đích? Em sẽ ghi lại vào sổ!"
Sự bất lực của Sở Hành gần như hóa thành thực thể. Anh thở dài, dịu dàng vuốt nhẹ những sợi tóc bên tai tôi.
"Thôi, đã gặp em, tôi đành chịu vậy!"
Ý anh là gì vậy?
"Nhưng—"
Quả nhiên còn có chiêu dự phòng.
"Sau này không được tham gia các bữa tiệc liên hoan vô nghĩa, càng không được lén lút đi xem mắt."
Tôi gật đầu như giã tỏi, trong lòng thầm nghĩ: Em nào dám! Hơn nữa, không chỉ em không dám, cả lò nhà em cũng chẳng dám đâu!