CHÚ CHIM HOÀNG YẾN TRÀ XANH CỦA TÔI - chương 17 + ngoại truyện
Cập nhật lúc: 2024-08-26 13:33:00
Lượt xem: 227
17
Sau khi đính hôn, tôi và Sở Hành bắt đầu công nhiên sống chung.
Dù trước đây chúng tôi đã sống cùng nhau, nhưng giờ đây cảm giác lại khác hẳn.
Thiếu đi chút vụng trộm, thay vào đó là sự công khai rõ ràng.
Tôi cũng trở nên buông thả hơn, dù sao thì cũng đã đính hôn, không thể thoát khỏi tay anh.
Tuy nhiên, trong quá trình buông thả đó, tôi cũng có chút tiến bộ.
Trước đây, tôi có thể dựa vào việc là kim chủ để yêu cầu anh, giờ tôi có thể dựa vào việc là vị hôn thê của mình để ra lệnh cho anh!
Dù sao thì cũng chỉ là “pha trà” mà thôi, ai chẳng biết cách này!
Tôi nhìn người đàn ông ngồi trên ghế sofa xem báo cáo, cố tình giả giọng đáng yêu nói: “Anh yêu, em rất muốn ăn nho, nhưng vì chụp ảnh cưới nên đã làm móng tay, không tiện lột vỏ.”
Sở Hành mỉm cười.
Anh không nói gì, đặt máy tính xuống, ngồi xuống đệm và bắt đầu lột vỏ nho cho tôi.
Tôi mở to mắt, hóa ra làm trà xanh lại hiệu quả đến vậy.
“Cho em ăn đi, a…”
Sở Hành vẫn không nói gì, liên tục cho tôi ăn vài quả nho, rồi ân cần hỏi: “Em yêu, còn vải thiều thì sao?”
Tôi gật đầu, thản nhiên thưởng thức sự chăm sóc từ vị hôn phu của mình.
Cuối cùng tôi cũng hiểu tại sao trước đây có người luôn thích dùng lời ngọt ngào để nắm thóp tôi
Tôi vui vẻ ăn trái cây, bên tai nghe thấy giọng nói dịu dàng của người đàn ông: “Trước tiên cho kim chủ ăn no đã, tối mới có sức làm việc.”
Tôi ngây ra nhìn anh, không muốn hỏi công việc gì nữa.
Nhưng có vẻ như tôi đã tự bán mình rồi.
Tôi bất mãn nở một nụ cười chua chát — hôm nay tôi vẫn là một kim chủ thất bại.
Ngoại truyện của Thịnh Hành Sơ
1
Tôi không phải là một người tốt, nhưng trước mặt Tô Oản Oản, tôi sẵn sàng đóng giả là một người tốt.
Chúng tôi lần đầu gặp nhau tại một quán bar.
Cô gái trẻ không hề có mùi rượu, chỉ có một chút hương hoa nhài nhẹ nhàng.
Khi thấy tôi bị rượu làm bẩn hết người, em còn tưởng tôi là một nhân viên phục vụ bị bắt nạt.
Em không biết rằng, người không có mắt đổ rượu lên tôi đã bị tôi đánh gãy chân và đuổi khỏi Bắc Kinh.
Chỉ là lời đề nghị của em ấy quá buồn cười đến mức tôi có chút phản ứng chậm chạp.
Cô bé nhìn có vẻ ngoan ngoãn đáng yêu lại dám nói muốn nuôi tôi?
Quả thật rất thú vị!
Tôi đồng ý yêu cầu của em chỉ vì muốn xem đây là trò đùa của đối thủ hay cô ngốc này thực sự gan dạ đến vậy
Sự thật chứng minh rằng, Tô Oản Oản thực sự vừa nhát vừa khờ, lại dám công khai đưa tôi về nhà.
Nhưng em thật sự rất đáng yêu, rõ ràng muốn nắm tay tôi nhưng lại cố tìm lý do.
Em hồn nhiên rồi em sẽ bình minh!
Đây là công sức của team mèo con lười học, chúc các bạn đọc truyện vui❤️
Cô bé này chắc hẳn chưa yêu bao giờ.
Tôi thấy người ngợm dính rượu khó chịu, liền vào phòng tắm để rửa sạch.
Cô nhóc này lại đột ngột xông vào phòng tắm và nói muốn kiểm tra.
Ái chà, mặt em đỏ như tôm luộc rồi!
Tôi không phải là người tốt, cũng không hề cảm thấy tội lỗi khi có cô gái nhỏ tự đưa tới.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/chu-chim-hoang-yen-tra-xanh-cua-toi/chuong-17-ngoai-truyen.html.]
Nhưng khi thấy em khóc, tôi vẫn không khỏi mềm lòng.
Có thể Tô Oản Oản không nhớ, nhưng tôi nhớ rõ, đêm đó tôi đã nói nhiều lời nhẹ nhàng và kiên nhẫn dỗ dành em.
Chỉ đến khi cô bé cuối cùng đã quen, thì mới bắt đầu cuộc chiến mới.
Tôi chưa bao giờ nghĩ mình lại có thể đối xử dịu dàng với một cô gái như vậy.
2
Tô Oản Oản thực sự là một cô gái đáng yêu, nhát gan nhưng cố thể hiện mình là kim chủ. Nhưng chỉ cần vài câu nói, em ngay lập tức trở nên dịu dàng.
Hôm đó, khi chúng tôi cùng nhau xem TV, tôi buột miệng nói: "Thèm ăn sủi cảo quá."
Em ngay lập tức hăng hái nói sẽ tự tay làm cho tôi.
Cô bé này rất nhanh nhẹn, ngay tối đó đã mua nguyên liệu và vui vẻ làm một bàn sủi cảo.
Sau khi mẹ qua đời, tôi đã rất lâu không được ăn sủi cảo do chính tay người thân làm. Cũng đã rất lâu tôi không cảm nhận được sự quan tâm từ người khác.
Nhìn vào đôi mắt sáng ngời của cô ấy, những ý nghĩ đê tiện trước đây của tôi ngay lập tức tan biến.
Sau khi mẹ mất, cha nhanh chóng đưa vợ kế và em trai về nhà. Tôi choáng váng trước thái độ lạnh lùng của cha và mọi thứ thay đổi nhanh chóng. Hạnh phúc ngày trước không còn, tôi dần trở thành người thừa trong gia đình.
Tất cả tình yêu của cha đều dành cho em trai, mẹ kế chỉ đối xử giả tạo, sau lưng thì liên tục gây khó dễ.
Những đứa trẻ lớn lên trong gia đình thiếu tình yêu sẽ không biết yêu thương; nhưng chúng sẽ biết cướp đoạt và chiếm hữu!
Sau khi cha ra đi, cuộc đấu tranh giành quyền lực giữa tôi và em trai trở nên căng thẳng. Tôi đã trải qua rất nhiều nguy hiểm mới giành được chiến thắng cuối cùng.
Em trai bị tôi đuổi sang nước ngoài, mẹ kế thì điên cuồng nguyền rủa tôi—người như tôi, lạnh lùng tàn nhẫn, sẽ mãi không có ai yêu thương!
Khi đó, tôi nghĩ chẳng có gì, dù không có tình yêu, tôi còn nhiều tiền, cái gì mà không mua được!
Nhưng sự xuất hiện của Tô Oản Oản đã khiến tôi bị vả vào mặt.
Cô ấy không chỉ cho tôi tiền, mà còn cho tôi rất nhiều tình yêu.
Tô Oản Oản là một cô gái dịu dàng và tốt bụng như vậy, chắc chắn cô ấy sống trong một gia đình rất hạnh phúc. Thực sự khiến người khác ghen tị.
Những thứ tình cảm tôi còn thiếu, em ấy luôn cố gắng bù đắp.
Vì vậy, khi cô bé vẫn định nghĩa chúng tôi là kim chủ và chim hoàng yến, tôi đã âm thầm quyết tâm giữ cô bé bên mình mãi mãi.
3
Tô Oản Oản đúng là một cô gái vừa nhút nhát vừa đáng yêu, rõ ràng tuyên bố sẽ nuôi tôi nhưng lại để ý cảm xúc của tôi từng chút một
Khi tôi hơi tỏ ra yếu đuối, em sẽ ngay lập tức dành cho tôi sự chân thành và quan tâm hết mức. Nhưng lòng người luôn tham lam, và tôi cũng không ngoại lệ.
Tôi khao khát nhận được nhiều sự chú ý hơn và toàn bộ tình yêu từ em. Dù tôi không thích làm "chim hoàng yến", nhưng trước mặt cô ấy, cách làm "chim hoàng yến" lại có hữu dụng. Bởi vì cô bé đáng yêu và mềm yếu đó luôn ở lại bên tôi.
Gần đây tôi nhận thấy rằng "kim chủ" của tôi có vẻ không bình thường, thường xuyên tìm cách gây khó khăn cho tôi dù là vô tình hay cố ý. Mặc dù tôi có thể dễ dàng đánh lừa cô bé, nhưng tôi vẫn cảm thấy lo lắng.
Có phải cô bé nghĩ tôi quá phiền phức và không còn muốn tôi nữa? Tôi rất lo lắng nhưng không dám thể hiện ra ngoài.
Cho đến khi thấy bản đề xuất hợp tác với Tô thị trên bàn làm việc, tôi mới nhận ra điều gì. Cô bé gần đây đã được đưa vào công ty thực tập...
Tôi đã kiểm tra camera, và quả nhiên thấy "kim chủ" của tôi lén lút gọi điện cho tôi. Thì ra cô bé đã biết chuyện.
Tuy nhiên, Tô Oản Oản vẫn đúng như danh tiếng nhút nhát của cô ấy: Muốn chia tay thì không dám, muốn thừa nhận thì cũng không luôn.
Cô ấy thật dễ thương. Tôi đang định từ từ giải thích cho cô ấy sự thật thì cô bé lại dám đi xem mặt.
Tôi tức cười vì sự nhút nhát của cô bé, không thể ngồi yên được nữa, tôi ngay lập tức đến để đánh dấu chủ quyền.
Cô bé nhút nhát và ngốc nghếch này, nếu phải đợi cô ấy hiểu ra thì không biết đến bao giờ, vì vậy tôi quyết định đưa cô bé về nhà trước đã.
Nhìn cô bé nằm gọn trong vòng tay mình và ngủ say sưa, tôi cảm thấy trái tim mình mềm mại vô cùng.
Việc may mắn nhất trong đời tôi là gặp được một cô gái dám công khai tuyên bố sẽ nuôi mình và chủ động cúi đầu, vui vẻ bị tôi giữ lại.
(Hoàn thành)