Chúng Ta Đã Từng - Chương 18: Hậu ký của A Yến
Cập nhật lúc: 2024-10-30 19:31:18
Lượt xem: 1,238
15. Hậu ký của A Yến
Vài tháng sau khi Giang Thâm qua đời, Trình Văn đã kéo tôi từ trên tầng thượng xuống.
Cô ấy hét lớn: "Cô điên rồi! Cô mà chết, tôi biết ăn nói thế nào với Giang Thâm đây!"
Tôi ngồi bệt xuống đất, nói: "Trước khi chết, anh ấy đã đến gặp tôi."
Trình Văn nói: "Ngày nghĩ gì, đêm mơ thấy nấy thôi. Người cũng đã mất rồi, hãy nhìn về phía trước, sống cho thật tốt..."
Dường như tôi không nghe thấy gì, tiếp tục nói: "Lúc đó anh ấy đứng trên boong tàu, tay trái bị thương..."
Một câu nói, Trình Văn bật khóc.
Tôi biết mình đã nói đúng.
Khi tôi gặp Giang Thâm, chỉ còn lại một hộp tro cốt.
E rằng, đến cả một t.h.i t.h.ể hoàn chỉnh của anh ấy cũng không tìm được.
Vì vậy, ngày đó, Giang Thâm thực sự đã đến chào tạm biệt tôi.
Tâm trạng tôi lúc ấy rất bình thản, tôi nói với cô ấy: "Trình Văn, cô có tin trên đời này có linh hồn không?"
Trình Văn nghẹn ngào một chút, "Tôi hy vọng là có."
Bởi vì chồng cô ấy cũng đã qua đời trong năm nay.
Cô ấy nói: "Tôi có một sứ mệnh, nên tôi không thể chết. A Yến, cô cũng phải tìm ra sứ mệnh của mình."
Đúng vậy, tôi phải tìm ra sứ mệnh của mình.
Thứ có ý nghĩa hơn cái chết.
Kể từ lúc đó, tôi dập tắt ý định tự tử, gia nhập vào một tổ chức tuyên truyền.
Và công việc đó kéo dài suốt ba mươi năm.
Giang Thâm chắc chắn đang dõi theo tôi.
Tôi không thể để những nỗ lực của anh ấy uổng phí.
Bố mẹ hết lần này đến lần khác giục tôi kết hôn, thậm chí có lần còn tìm cách lấy đi chiếc nhẫn trên tay tôi.
Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD
Trong lúc tranh cãi, tôi đã đập đầu xuống đất.
Máu tuông xối xả.
Bố tôi tức giận hét lên: "Người c.h.ế.t rồi, nhưng người sống vẫn phải tiếp tục sống cuộc đời mình! Con nhìn xem con đã thành ra cái gì rồi?"
Tôi đã thành ra cái gì ư?
Tôi khỏe mạnh, tính cách hòa nhã, là một công dân tuân thủ pháp luật.
Chỉ là không muốn yêu thêm một người nữa, có gì sai sao?
Tôi không cần họ hiểu tôi, mà họ cũng chẳng muốn hiểu tôi.
Thế là, bố mẹ cứ giục suốt mấy chục năm, dần dần, tuổi già sức yếu, cũng không còn giục được nữa.
Sau đó, họ qua đời, trên thế giới chỉ còn lại một mình tôi.
Yên tĩnh, lặng lẽ.
Tôi vẫn tiếp tục cập nhật bài đăng đó, nhưng người đọc càng ngày càng ít.
Giới trẻ bây giờ thích những tình yêu nồng nhiệt, rực lửa nhưng ngắn ngủi, giống như chúng tôi khi xưa.
Trong bài viết ấy, là cuộc sống hạnh phúc, viên mãn của tôi và Giang Thâm trong những năm tháng về sau.
Con cháu quây quần bên gối, đất nước yên bình.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/chung-ta-da-tung/chuong-18-hau-ky-cua-a-yen.html.]
Đôi lúc tôi nhìn vào chiếc nhẫn, không ngừng nhớ lại mùa đông năm ấy, khi Giang Thâm đứng trong buổi lễ cưới và nói với tôi.
Kiếp trước tôi đợi ở cuối con đường, còn kiếp này, Giang Thâm cầm chiếc nhẫn, đeo vào ngón áp út của tôi.
Làm sao lại không phải là kết hôn chứ?
Tôi lại sống thêm hơn ba mươi năm nữa. Một buổi sáng, khi đi xuống lầu mua đồ, tôi ngã từ cầu thang xuống, gãy chân.
Sau khi phẫu thuật, tôi không thể đi lại được nữa.
Rồi họ đưa tôi vào viện dưỡng lão.
Nơi gần biển.
Mọi người đều nói rằng những người vào viện dưỡng lão thật đáng thương, cô độc, không ai quan tâm, nhưng tôi không cảm thấy vậy.
Đây là nơi gần Giang Thâm nhất mà tôi có thể ở.
Từ khi mắc bệnh ung thư não, trí nhớ của tôi ngày càng tồi tệ, nhưng gương mặt của Giang Thâm thì ngày càng rõ ràng.
Anh thường ngồi bên cạnh tôi, trò chuyện: "A Yến, hoa không phải trồng như vậy, người ta bảo lười chăm hoa thì sẽ làm c.h.ế.t chúng thôi."
Tôi đáp trả anh: "Người ngắm hoa thì đừng nói nhiều."
Hoặc khi tôi đang ăn, anh lại bắt đầu cằn nhằn: "Em ăn thêm chút thịt đi, đừng kén ăn, sức khỏe vốn đã không tốt rồi."
Đôi khi anh cằn nhằn đến mức làm tôi phát bực, chúng tôi lại cãi nhau.
Những lúc tôi tỉnh táo, tôi mới nhận ra rằng, tất cả chỉ là những ký ức về cuộc sống mà tôi và anh từng có với nhau.
Năm nay, tôi 64 tuổi.
Từ khi Giang Thâm mất lúc tôi 24 tuổi, tôi đã cố gắng sống thêm 40 năm nữa.
Tôi đã làm được rất nhiều việc có ý nghĩa.
Sáng nay, đầu óc tôi hiếm khi tỉnh táo được lâu như vậy.
Gió biển ngoài cửa sổ thổi vào, tôi lại thấy nhớ anh.
Tiểu Vi quay lưng lại, đang dọn dẹp đồ đạc.
Tôi muốn đi ngắm biển.
Tôi đẩy xe lăn qua con đường rải sỏi, mồ hôi túa ra khắp người.
Lên đến đỉnh núi, mặt trời ấm áp treo cao.
Biển xanh bao la, bát ngát vô tận.
Tôi mở miệng, gọi cái tên mà hơn 40 năm qua tôi chưa từng gọi: "Giang Thâm."
Anh xuất hiện, vẫn là dáng vẻ trẻ trung khi xưa, mái tóc đen lơ thơ, đôi mắt dịu dàng, khi anh cười, ánh mắt chỉ toàn là hình bóng của tôi.
"A Yến, lại đây, ôm một cái."
Anh nắm lấy bàn tay gầy guộc của tôi, ngồi xuống trước xe lăn, mở rộng vòng tay.
Tôi cười: "Hôm nay em có xinh đẹp không?"
"Rất đẹp."
Cơ thể bỗng trở nên nhẹ nhàng, tôi đứng dậy từ chiếc xe lăn, đôi tay trắng muốt và mảnh mai khoác lên cánh tay của Giang Thâm, chiếc nhẫn trên ngón áp út sáng lấp lánh như mới.
Tôi khẽ nâng váy cưới, cười khúc khích: "Em mang giày cao gót, nhất định phải đỡ em."
"Được." Giang Thâm nhìn tôi, ánh mắt dịu dàng.
Từ xa, những con chim hải âu bay lượn, Giang Thâm nắm c.h.ặ.t t.a.y tôi, chúng tôi giống như cặp đôi sắp bước vào lễ đường, cùng nhau hướng về phía ánh mặt trời.
"A Yến, chúng ta về nhà thôi."
(Toàn văn hoàn tất)