Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Chúng Ta Đã Từng - Chương 7

Cập nhật lúc: 2024-10-30 19:27:05
Lượt xem: 1,775

Tháng 11, trời tối rất sớm.

 

Nhìn qua tấm kính cửa sổ, tôi thấy gương mặt mình phản chiếu trên đó.

 

Đã ba ngày rồi tôi không nghĩ đến Giang Thâm.

 

Thậm chí cả trong giấc mơ.

 

Thời gian đầu thực sự khó khăn, mỗi đêm, tôi đều mơ thấy Giang Thâm và những kỷ niệm của chúng tôi.

 

Lần đầu tiên anh đưa tôi đi trượt tuyết.

 

Lần đầu tiên anh cùng tôi lặn biển.

 

Lần đầu tiên anh nhường phao cứu sinh cho tôi, để tôi được sống.

 

Suốt năm năm bên nhau, không biết bao nhiêu lần anh nhắc tôi phải sống thật tốt.

 

Anh đã nói hàng ngàn lần rằng nếu gặp nguy hiểm, tôi phải tự chạy trước.

 

Nguyệt Nguyệt định xóa hết tin nhắn của tôi và Giang Thâm.

 

Ngay trước khi cô ấy nhấn nút xóa, tôi đột nhiên bật khóc nức nở.

 

"Nguyệt Nguyệt, mình không thể vượt qua được."

 

Giống như Nguyệt Nguyệt đã nói, mọi sự phản bội hoặc thiếu tình yêu đều có dấu hiệu.

 

Nhưng trong quá khứ, Giang Thâm luôn là người yêu tôi.

 

Tôi không thể hiểu được.

 

Nguyệt Nguyệt cũng không thể hiểu được.

 

May mắn thay, đây không phải là chuyện muốn hiểu mà không được thì sẽ chết.

 

8

 

Việc học tập rất nặng nề, tôi thường thức khuya đến nửa đêm.

 

Tôi muốn rời khỏi Nam Thành, muốn gặp gỡ những người từ khắp nơi trên thế giới.

 

Vào một buổi rạng sáng cuối tháng 11, tôi nhận được một dãy số điện thoại lạ.

 

Điện thoại rung lên bần bật.

 

Tôi giật mình, nhấc máy.

 

Không có ai nói gì.

 

Tôi nắm chặt cây bút: "Giang Thâm?"

 

Bên kia chỉ có tiếng gió vù vù, rồi nhanh chóng cúp máy.

 

Tôi biết đó là anh ấy.

 

Nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại tối đen, tôi ngẩn người rất lâu.

 

Nguyệt Nguyệt đang ngủ ngáy khò khò bên cạnh, trở mình nói mớ.

 

Tôi gọi lại, nhưng máy đã tắt.

 

Trên lịch điện tử trên bàn đã nhảy sang ngày 29 tháng 11.

 

Đó là ngày cưới mà chúng tôi từng định tổ chức.

 

Thời gian trôi nhanh quá.

 

Đã ba tháng kể từ khi chúng tôi chia tay.

 

Dù việc rời khỏi một mối tình không dễ dàng, nhưng may mắn thay, mọi thứ đang đi theo chiều hướng tốt.

 

Tôi đang cố gắng nỗ lực.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/chung-ta-da-tung/chuong-7.html.]

Ngày hôm sau là ngày nghỉ.

 

Nguyệt Nguyệt kéo tôi đến tham quan sảnh cưới, vì tháng sau cô ấy sẽ kết hôn và muốn khảo sát địa điểm.

Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD

 

Sảnh cưới trong vườn.

 

Dường như tôi đã lâu không nghĩ về nơi này.

 

Kiếp trước, tôi đã bị Giang Thâm bỏ rơi ở đây, mang trong mình cái thai bốn tháng, đứng bơ vơ giữa những ánh mắt khinh bỉ của đám đông, không có chỗ nào để trốn tránh.

 

Phải thừa nhận, sảnh cưới ngoài trời là một nơi mà các cặp đôi trẻ rất yêu thích.

 

Không gian ngoài trời, phong cách phương Tây.

 

Mùa hè tràn ngập hoa, còn mùa đông thì có những chậu hoa được mang đến từ nhà kính.

 

Vừa lãng mạn, vừa thời thượng.

 

Nguyệt Nguyệt vẫn đang nói chuyện với người quản lý về ngày tổ chức.

 

Người quản lý lắc đầu: "Không được, chúng tôi đã kín lịch rồi, thưa cô, thật sự không thể sắp xếp sớm hơn."

 

Nguyệt Nguyệt bất mãn chỉ vào không gian trống: "Tôi thấy hôm nay chẳng có ai cả, đừng có viện cớ để tăng giá với tôi!"

 

Người quản lý bối rối giải thích: "Hôm nay có người đã đặt trước rồi."

 

"Đừng đùa chứ, đã mười giờ rồi, người đâu?" Nguyệt Nguyệt lớn tiếng.

 

"Không biết nữa…" Người quản lý đáp.

 

Tôi ngồi dưới giàn hoa, co ro trong chiếc áo lông vũ, ngẩn người nhìn ra sân.

 

Kiếp trước, để giành lấy ngày này, ngay khi biết mình mang thai, tôi và Giang Thâm đã nhanh chóng đặt cọc trước cả một cặp đôi khác.

 

Công ty tổ chức tiệc cưới thậm chí đã bố trí không gian dựa theo sở thích của tôi, nhưng giờ đây, có lẽ đó chỉ là một khuôn mẫu thương mại, vì khung cảnh trước mắt giống hệt như những gì tôi đã thấy khi xưa.

 

Không có sự chân thành nào cả.

 

Tôi thở ra một làn khói trắng, xoa xoa đôi tay lạnh buốt.

 

Tôi nghe thấy trợ lý đang thì thầm với người quản lý: "Ông Giang nói hôm nay không có cô dâu, ông ấy sẽ đến một mình."

 

Tôi dừng lại, nhìn về phía người vừa nói.

 

Ông Giang?

 

"Đi thôi, A Yến, chúng ta tìm nơi khác!" Nguyệt Nguyệt kéo tay tôi, rõ ràng là rất thất vọng vì không thỏa thuận được.

 

Người quản lý vẫn đang tranh cãi với trợ lý, lẩm bẩm: "Thật kỳ lạ, không có cô dâu mà cũng đặt chỗ làm gì? Cưới một mình sao?"

 

Tôi đứng dậy, tâm trí rối bời, đi vài bước rồi dừng lại: "Mình muốn ngồi đây một lát, cậu đi trước đi."

 

"Cậu thấy không khỏe à?" Nguyệt Nguyệt lo lắng, "Để mình đưa cậu về nhà trước."

 

"Không phải." Tôi mỉm cười, "Ở đằng kia có người quen, mình muốn chào hỏi một chút."

 

Nguyệt Nguyệt gật đầu: "Vậy gặp lại sau nhé."

 

Người quản lý bước đi, tôi ngồi ở một góc khuất, hai tay đút vào túi áo, nhìn chằm chằm về phía sảnh cưới ngoài trời như một thám tử bị ám ảnh.

 

Nửa giờ sau, tôi nhìn thấy Giang Thâm.

 

Anh đã gầy đi, đôi mắt đen sâu thẳm.

 

Mặc bộ vest chỉnh tề, thắt chiếc cà vạt của chú rể.

 

Đầu tôi vang lên một tiếng ầm.

 

Tôi đứng lên, chầm chậm bước về phía trước.

 

Giang Thâm mặc bộ đồ mà tôi đã thiết kế cho anh kiếp trước.

 

Cả chiếc khuy cài cổ áo cũng giống hệt.

 

Loading...