CHÚNG TA ĐỪNG LY HÔN - 10 (FULL)
Cập nhật lúc: 2024-07-16 16:49:59
Lượt xem: 427
Lương Ngạn Châu đã đưa cho tôi tất cả tài sản của hắn và tự mình rời khỏi nhà. Hắn cười khổ:
"Anh không thể tốt với em được nữa, anh chỉ có thể đền đáp em bằng cách này."
Tôi không từ chối.
Ba tháng sau, tôi bị đánh thức bởi một cuộc điện thoại vào lúc nửa đêm.
Bạn tôi sửng sốt: "Lương Ngạn Châu tuyên bố giải nghệ rồi!"
Tôi mở weibo và thấy Lương Ngạn Châu vừa đăng một bản cập nhật.
[Cảm ơn bạn bè và người hâm mộ đã yêu mến và ủng hộ tôi trong suốt thời gian qua. Bắt đầu từ hôm nay, tôi sẽ tạm ngừng hoạt động vô thời hạn và sẽ không quay lại nữa. Đôi khi người ta đi bộ quá lâu và bị choáng ngợp bởi thế giới đầy màu sắc đến mức quên mất mục đích ban đầu của mình là gì.
Việc tham gia Chương trình này nhắc nhở tôi rằng khi tôi bắt đầu theo đuổi ước mơ của mình, mục đích là giúp cô ấy, người đã cùng tôi vượt qua bao nhiêu vất vả và để cô ấy sống một cuộc sống tốt đẹp.
Tôi không muốn thế giới làm tổn thương cô ấy, nhưng cuối cùng, người làm cô ấy tổn thương nhất lại là tôi.Tôi bước vào con đường này là vì cô ấy, cô ấy đã ở bên cạnh tôi suốt những năm qua, nhưng tôi lại thường xuyên phớt lờ cô ấy.
Bây giờ tôi nhận ra rằng nếu không có cô ấy, tôi không thể đi tiếp trên con đường này nữa.
Một lần nữa xin cảm ơn tất cả các bạn, tôi hy vọng mọi người có thể trân trọng những gì mình yêu thích, đừng đợi đến khi mất đi mới biết trân trọng.
Tạm biệt!]
Tôi choáng váng.
Bạn tôi hỏi: "Bây giờ Lương Ngạn Châu đã rút khỏi giới giải trí và đưa hết tiền cho cậu, sau này anh ta sẽ sống như thế nào?"
Cô ấy nhỏ giọng khuyên nhủ: “Minh nghĩ Lương Ngạn Châu đối với cậu rất thành thật, hiện tại anh ta thật sự đã nhận ra sai lầm của mình, hai người có thể ở bên nhau nhiều năm như vậy không phải dễ dàng gì. Cậu có thểt tha thứ cho anh ta không?”
“Mình tha thứ cho anh ta, ai sẽ tha thứ cho mình?” Tôi cúi đầu nhìn xuống.
Chính vì đã vất vả vượt qua những khó khăn nên tôi không thể tha thứ cho việc buông tay dễ dàng như vậy. Chúng tôi đã cùng nhau trải qua những thăng trầm, tưởng chừng chúng tôi sẽ đặc biệt nhưng không ngờ chúng tội lại thực sự không thể chia sẻ niềm vui nỗi buồn cùng nhau.
Nếu tha thứ cho hắn, tôi phải trả lời như thế nào với những tiếng khóc thầm trong đêm và nỗi đau đớn tột cùng? Nếu tôi đối mặt với hắn một lần nữa trong suốt quãng đời còn lại, tôi sẽ luôn nghĩ về Lâm Mộ Tuyết. Tôi sẽ không bao giờ có thể vượt qua được rào cản trong lòng mình và sẽ tự hành hạ bản thân mình đến hết cuộc đời.
Người bạn của tôi im lặng. Tôi cúp máy và nằm trên giường. Tôi nghĩ mình sẽ không thể ngủ được nhưng không ngờ mình lại ngủ rất sớm.
Trong giấc mơ, tôi thấy mình mười bảy tuổi, ngồi trên chuyến tàu siêu tốc cùng Lương Ngạn Châu. Hắn úp mặt vào tay và nhìn tôi mỉm cười. Tôi hơi xấu hổ khi hắn nhìn tôi và nói một cách giận dữ: "Sao anh cứ theo dõi em hoài vậy?"
Hắn nhướng mày, trên khuôn mặt đẹp hiện lên một chút tàn nhẫn: "Anh tự hỏi liệu em có thể chăm sóc vợ anh không?"
Lượn lờ một lúc, hắn dường như đã trưởng thành, trông như mới đôi mươi, bưng bát mì trứng kho ra với ánh mắt đầy vui vẻ: "Mì trứng kho đặc biệt của Lương đại nhân tới rồi!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/chung-ta-dung-ly-hon/10-full.html.]
Chúng tôi đang cắm đầu cùng nhau ăn một bát mì thì hắn nhét quả trứng kho vào miệng tôi.
"Ăn đi!"
Tôi cắn một miếng, miệng nghẹn ngào, lẩm bẩm: "Mỗi người một nửa."
Con tàu tiếp tục tiến về phía trước và hắn ngày càng già đi. Bộ quần áo hắn mặc cũng biến thành một bộ vest lịch sự, hắn nhìn tôi và nói từng chữ:
"Anh muốn làm chồng em. Từ hôm nay chúng ta sẽ có nhau, đùm bọc, yêu thương và trân trọng lẫn nhau, dù tốt hay xấu, giàu hay nghèo, ốm đau hay khỏe mạnh. Chỉ có cái c--hết mới có thể chia cắt chúng ta."
Sau đó, hắn quỳ một gối xuống và đeo một chiếc nhẫn vào ngón áp út của tôi. Mọi người xung quanh đều vỗ tay và chúc phúc cho chúng tôi.
Thời gian trôi qua thật chậm, những người xung quanh đến rồi đi. Những người xung quanh thay đổi, chúng tôi cũng thay đổi.
Chúng tôi ngừng nói chuyện và nhìn nhau. Cho dù thỉnh thoảng nhìn nhau cũng lạnh lùng, không có một chút ấm áp.
Cuối cùng, chúng tôi không còn ngồi cùng nhau nữa. Con tàu dừng lại.
Tôi đang xách hành lý chuẩn bị xuống tàu, Lương Ngạn Châu hoảng sợ đứng dậy hét vào mặt tôi:
"Em đi đâu?!"
Ánh mắt chúng tôi nhìn nhau xuyên qua biển người, khóe môi tôi nhếch lên:
"Tôi xuống xe, từ giờ anh có thể tự đi."
Lương Ngạn Châu vội vàng muốn đuổi theo tôi, nhưng cửa tàu đã đóng lại. Chúng tôi chỉ có thể nhìn nhau qua tấm kính.
Hắn lo lắng đến mức vỗ nhẹ vào cửa sổ mà rưng rưng nước mắt: "Nguyễn Tranh, Nguyễn Tranh, lên đi! Em đi đâu vậy? Anh đi cùng em!"
Tôi chỉ mỉm cười với hắn: "Tạm biệt, Lương Ngạn Châu. Tôi chỉ đi cùng anh đến đây.”
Hắn gầm lên như sụp đổ, đoàn tàu lại chuyển động. Hình bóng của chúng tôi nhỏ dần trong mắt nhau.
Cho đến khi thân tàu gầm rú lao về phía trước và biến mất.
Tôi nhắm mắt lại, một giọt nước mắt trượt xuống một bên mặt, nhỏ xuống gối, thấm đẫm trong bóng đêm.
Trên hành trình cuộc đời, chúng ta đã có duyên phận và đồng hành cùng nhau một thời gian. Tuy nhiên, cuối cùng thì mối quan hệ dần phai nhạt.
Vì vậy, đã đến lúc phải nói lời tạm biệt. Từ nay về sau trời cao đường xa, biển rộng sông dài, chúng ta đều phải tự mình đi.
Tạm biệt, Lương Ngạn Châu.
(HẾT)