Chuộc Tội Cho Chị Gái - 1
Cập nhật lúc: 2024-08-22 13:20:29
Lượt xem: 302
1
Khi nhận được video của Trần Ngữ Yên gửi đến, tôi đang thương lượng với tài xế của Phó Tự Bạch.
“Phu nhân, xin đừng làm khó tôi, Tổng giám đốc nói cô không thể tự ý sử dụng xe.”
Bệnh viện cách đây ba mươi cây số, Phó Tự Bạch đã đóng băng thẻ của tôi, nếu tài xế không giúp, tôi chỉ có thể đi bộ.
Đột nhiên có một giọng nói ngọt ngào vang lên từ phía đối diện.
“Anh Tự Bạch, chúng ta đi thôi.”
Tài xế lập tức cúp điện thoại, sợ tôi nghe thấy điều gì đó không nên nghe.
Cùng lúc đó, Trần Ngữ Yên gửi đến một đoạn video.
Trong ánh đèn mờ ảo của quán bar, cô ta ôm cổ Phó Tự Bạch, xung quanh là những tiếng hò reo không ngớt.
Phó Tự Bạch nhắm mắt lại, dường như rất tận hưởng với sự chủ động của cô ta.
Tôi siết chặt điện thoại, cảm giác buồn nôn lại trào lên cổ họng.
Mấy ngày nay dạ dày liên tục khó chịu, cộng thêm cảm giác buồn nôn liên tục, có lẽ tôi đã bị bệnh rồi.
Nhưng bác sĩ riêng của nhà họ Phó sẽ không khám bệnh cho tôi.
Mẹ chồng nói tôi dính phải vận xui từ trong tù, không thể ở trong biệt thự của nhà họ Phó, buộc tôi chuyển đến một căn hộ bỏ hoang ở ngoại ô.
Trần nhà ở đây bị dột, nếu may mắn thì ban đêm còn có thể nghe thấy tiếng chó hoang kêu thảm thiết.
Phó Tự Bạch thỉnh thoảng sẽ đến gặp tôi.
Lúc hắn động tình, sẽ thì thầm tên chị gái bên tai tôi: “Tiểu Niệm, nói em yêu anh đi.”
Câu trả lời của tôi là những tiếng nức nở không thành lời.
Bên ngoài cửa sổ là màn đêm đen kịt với tiếng mưa rơi dày đặc, năm mười tám tuổi, tôi và chị gái nằm cạnh nhau trên giường, màn mưa như nhịp trống của giấc mơ.
“Tiểu Tranh ơi, khi em có người mình thích, nhất định phải nói cho chị biết nhé.”
Mùi hương hoa dành dành quen thuộc khiến tôi yên tâm, tôi nằm trong vòng tay chị gái, trong đầu là khuôn mặt đẹp trai ôn hòa của Phó Tự Bạch.
Lúc đó tôi không nhận ra rằng, những món quà nhỏ quý giá mà Phó Tự Bạch thỉnh thoảng tặng tôi, không phải vì hắn có tình cảm với tôi.
Mà chỉ vì tôi là em gái của Giang Tri Niệm.
Hắn sẽ dịu dàng cười với tôi, như thể đang nhìn chị gái thông qua tôi.
Tình yêu thương lan tỏa của Phó Tự Bạch đã chấm dứt ngay sau khi chị gái gặp tai nạn giao thông.
Lần đầu tiên tôi nhìn thấy sự căm hận trần trụi trong mắt một người: “Giang Ý Tranh, tại sao người c.h.ế.t không phải là cô?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/chuoc-toi-cho-chi-gai/1.html.]
Hắn khóc đến đỏ mắt, bên ngoài phòng phẫu thuật, hắn túm lấy cổ áo tôi, đẩy tôi vào tường.
Tôi quỳ xuống đất, ký ức dừng lại ở khoảnh khắc chị gái được đẩy ra.
Ánh đèn xe chói lóa như sự dẫn đường của địa ngục.
Đoạn đường đó rất vắng vẻ, camera giám sát bị hỏng, cũng không có nhân chứng.
Phó Tự Bạch không từ thủ đoạn nào để buộc tội tôi cố ý g.i.ế.c người.
Hắn không đi tìm kẻ gây tai nạn đã tông c.h.ế.t chị tôi, mà chỉ chăm chăm muốn tôi phải c.h.ế.t để chuộc tội.
Tôi biết, hắn cảm thấy tôi đã hủy hoại mối nhân duyên tốt đẹp của cả đời hắn.
Nhưng ông trời không chiều lòng người, tôi ngồi tù ba năm, rồi vì cải tạo tốt mà được thả ra sớm.
Bố mẹ tôi vẫn còn nhớ món tiền cưới kếch xù mà Phó Tự Bạch từng hứa hẹn. Họ luôn hám tiền, coi tôi như một món hàng, gói ghém rồi đem đi chào bán.
Gặp lại Phó Tự Bạch, hắn không còn vẻ ngoài ôn hòa như trước nữa, mà giống như một ác ma di động.
Đêm tân hôn, hắn bắt tôi quỳ suốt cả đêm trong vườn, hướng về phía tây nam.
Tôi biết, đó là hướng xảy ra tai nạn của chị tôi.
Hắn liên tục thay đổi cách hành hạ, giày vò tôi, miệng luôn không ngừng nói: “Cô phải chuộc tội với Tiểu Niệm.”
Tôi nhìn ánh trăng chiếu qua từ tầng thượng căn hộ, mỉm cười thật lòng.
Phó Tự Bạch, người giả vờ thâm tình sẽ không có kết cục tốt đẹp đâu.
Bởi vì người mà chị tôi thích, vốn dĩ không phải là anh.
2
Tôi bắt đầu nôn ra máu.
Mặc dù trong tù đã chứng kiến nhiều mảnh đời vô thường, nhưng những vệt m.á.u trong lòng bàn tay vẫn khiến tôi giật mình kinh hãi.
Tháng Năm Đổi Dời
Chị ơi, chị có nhớ em không?
Ở ngoại ô, xe cộ rất ít, tôi đứng bên đường chờ rất lâu mới có một chiếc xe ba bánh điện chở hàng.
Tôi thương lượng với ông cụ đó, khi đến nội thành sẽ trả ông năm mươi đồng tiền mặt.
Phó Tự Bạch đã đóng băng thẻ của tôi, cũng không cho phép tôi ra ngoài tìm việc.
Thỉnh thoảng hắn sẽ cử tài xế mang đến một ít rau và thịt, hệt như cho một con mèo hoang tính xấu ăn, miễn không c.h.ế.t đói là được.
May mắn là quan điểm thiển cận về tiền bạc của bố mẹ, đã khiến tôi và chị sớm hiểu rõ rằng mọi việc đều phải để lại đường lui.
Vì vậy, tôi đã lén giấu tiền tiết kiệm của mình trong một căn cứ bí mật.
Đó là nơi chỉ có tôi và chị gái mới có thể tìm thấy, tôi không lo lắng nó sẽ bị người khác lấy đi.