Có Ba Đời Chồng Vẫn Chưa Mất Nụ Hôn Đầu - Chương 4: Gào khóc cũng vô ích
Cập nhật lúc: 2024-08-24 20:07:24
Lượt xem: 236
Cửa xe vừa mở, tôi lập tức bỏ chạy!
Phó Dung Thần nắm cổ áo tôi, kéo ôm tôi vào lòng, rồi bế lên.
“Aaahhhh, chú nhỏ, đây là phạm pháp! Phạm pháp đấy!”
“Má Trương! Cứu con! Mau cứu con!”
Tôi ở trong lòng hắn vùng vẫy. Người hầu đứng dọc theo đường đi đều cúi đầu, căn bản không dám để ý tới tôi.
Vào phòng ngủ, Phó Dung Thần ném tôi lên giường.
Hắn đứng ở mép giường, ánh mắt sâu thẳm nhìn tôi, thong dong nới lỏng cà vạt:
“Em muốn tắm trước, hay để tôi tắm trước?”
Phó Dung Thần tiến lên phía trước một bước, quỳ một gối trên giường, cúi xuống, thì thầm:
“Hay là chúng ta cùng nhau tắm, hửm?”
Tắm chung là chuyện không có khả năng, cả đời này cũng không thể!
Tôi bọc chăn, điên cuồng lăn lộn trên giường, vừa lăn vừa gào khóc.
Các chị em, có ai từng nghe qua tiếng heo bị mổ chưa?
Tiếng khóc thét của tôi chính là như vậy đó.
Phó Dung Thần dù bận vẫn ung dung nhìn tôi gào khóc, còn không nhanh không chậm mà mở một chai rượu vang đỏ.
Liếc thấy dáng vẻ hắn như đang thưởng thức xem kịch, tôi chợt cảm thấy mình như con cừu non sắp bị làm thịt.
Có lẽ tiếng gào của tôi quá lớn, khiến má Trương chạy tới gõ cửa.
Bà ấy ở ngoài gõ cửa, sốt ruột gọi to: “Cậu Dung Thần! Có chuyện gì thì cậu hẵng từ từ nói! Tiểu thư đã lớn rồi, không thể cứ lại đánh cô ấy, con gái giờ cần thể diện mà!”
“Má Trương, cứu con!!”
Tôi như là thấy cứu tinh, vừa lăn vừa bò hướng phía cửa, mở cửa ra khóc sướt mướt:
“Má Trương, Phó Dung Thần muốn tắm rửa với con, mau mau cứu con với!!!”
Ai biết má Trương vừa nghe xong, liền ngăn lấy đầu tôi, đem tôi lại nhét phòng ngủ.
Bà ấy “ai da” một tiếng: “Người trẻ tuổi bây giờ đúng là có nhiều kiểu chơi đùa nha!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/co-ba-doi-chong-van-chua-mat-nu-hon-dau/chuong-4-gao-khoc-cung-vo-ich.html.]
“Bịch” một tiếng, tôi ngồi bệt xuống sàn, cảm giác tuyệt vọng bao phủ.
Phó Dung Thần bước tới, bế tôi vào lòng, nhìn tôi một lát, rồi cuối cùng cũng không hôn xuống.
Hắn ôm tôi vào phòng tắm, đặt tôi lên bệ rửa mặt, lấy khăn ấm lau sạch mặt tôi:
“Em lớn như vậy rồi, tôi chỉ đánh em một lần, nhưng má Trương lại nhớ rất rõ.”
Phó Dung Thần cầm khăn, cẩn thận lau sạch nước mắt trên mặt tôi, ngữ khí nhàn nhạt.
Vừa nghe giọng hắn như vậy, tôi lập tức không dám khóc nữa.
Sau khi vệ sinh cá nhân xong, tôi đã khá mệt, liền chui vào chăn. Phó Dung Thần ngồi bên giường, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc bên thái dương tôi. Tôi áp mặt vào lòng bàn tay hắn, cơn buồn ngủ từ từ kéo đến.
Trên người Phó Dung Thần tỏa hơi thở ấm áp mang lại cảm giác yên bình, khiến tôi dễ dàng chìm vào giấc ngủ.
Trong mơ, tôi đã thấy những chuyện từ rất lâu về trước.
…
Năm tôi mười tuổi, mợ mang theo tôi ngồi tàu ba ngày từ vùng quê hẻo lánh đến Bắc Kinh.
Chúng tôi đứng giữa đám đông trong nhà ga, gắt gao nắm tay nhau.
Trong cơn mưa tầm tã như trút nước của tháng Tám, mợ đưa tôi đến Phó gia. Mẹ tôi đang ở đó, bà là vợ của nhị công tử Phó gia.
Toàn thân chúng tôi ướt đẫm, đứng trong đại sảnh rộng rãi và sáng sủa, vừa bất an vừa sợ hãi.
“Phương Hoa, tôi thật sự không thể nuôi nổi Uẩn Uẩn nữa.”
Mợ tôi đẩy tôi ra, kiên quyết nói: “Anh trai cô đã mất vì bệnh, tôi không có lý do gì để tiếp tục nuôi con cô, cho tôi bao nhiêu tiền cũng vô dụng.”
Mợ không đợi mẹ tôi nói, lập tức đeo túi lên và quay lưng bước đi. Tôi sợ đến run rẩy toàn thân, vội lao theo.
“Mợ ơi, xin mợ đừng bỏ rơi con.” Tôi ôm lấy mợ, ngước mặt khóc lóc cầu xin, “Con sẽ không đi học nữa, con sẽ không gây rắc rối nữa. Mợ ơi, con sẽ đi làm công kiếm tiền, mợ dẫn con đi theo với.”
Mợ tôi hung hăng vung tay đánh mạnh vào cánh tay tôi, ngồi xổm xuống, nhìn tôi, đôi mắt đỏ hoe:
“Uẩn Uẩn, nếu con theo mợ về quê, cả đời con sẽ không có tương lai. Ngoan nào, còn nhớ mợ đã dặn con trên đường tới đây như thế nào không?”
Tôi nghẹn ngào nói: “Con phải ngoan, phải nghe lời mẹ, phải khiến người khác yêu quý. Không được nghịch ngợm, phải học cách cư xử đúng mực, phải là một người lịch sự. Không được làm mẹ khó xử, phải học hành chăm chỉ, sau này trở thành người có tương lai.”
“Mợ biết mà, Uẩn Uẩn thông minh lắm.” Mợ ôm chặt lấy tôi, thì thầm vào tai tôi: “Dù mẹ con có đánh con hay mắng con, con cũng phải nhất quyết ở bên mẹ con.”
Nói xong câu đó, mợ đẩy tôi ra rồi quay lưng bước đi. Tôi khóc nức nở, nhưng tôi biết, tôi không thể đi cùng mợ nữa.