Cô Dâu Hải Thần - Chương 39
Cập nhật lúc: 2024-05-09 09:53:24
Lượt xem: 337
Chương 39 (Nỗi hận khó nguôi)
Cũng vào đêm nay, Lạc Trì Ngư và Chu Phục Sinh ngồi trên nóc Vân Ngư trì uống rượu. Chu Phục Sinh cơ thể không hấp thụ, hắn uống liên tiếp mấy vò nhưng vẫn không có dấu hiệu say. Nhưng Lạc Trì Ngư lại không như thế, hắn vừa uống được nửa vò đã say ngà ngà. Lạc Trì Ngư ngửa mặt lên trời nhìn trăng, đột nhiên hắn hỏi: “Chu Phục Sinh, ngươi tồn tại là vì điều gì?”
Chu Phục Sinh trầm ngâm hồi lâu mới nói: “Trước khi gặp mẹ của ngài, thần quả thật không biết được bản thân vì sao lại tồn tại. Nhưng khi gặp được bà ấy, bà ấy đã cho thần mục đích tồn tại. Đó chính là bảo vệ ngài.”
Lạc Trì Ngư nốc thêm một ngụm rượu, sau đó nở một nụ cười nói: “Vậy nếu như không bảo vệ ta thì ngươi sẽ như thế nào?”
“Thần không biết! Có lẽ là sẽ tan biến, trở thành nước hoá vào hồ Phục Sinh.”
Giọng nói của Chu Phục Sinh rất nhỏ, cũng rất tuyệt vọng. Hắn rất muốn nói với Lạc Trì Ngư rằng bây giờ hắn đã tìm thấy thứ để níu kéo hắn lại trên thế gian này. Nhưng có lẽ thứ ấy quá quý giá và xa vời với hắn. Có lẽ hắn vĩnh viễn không thể nói ra được.
Lạc Trì Ngư đã có men say, tính tình hắn cũng tốt hơn đôi chút, hắn nói: “Chu Phục Sinh, ngươi không phải là kẻ bảo vệ ta. Ngươi là bạn của ta.”
Chu Phục Sinh không hiểu có phải do Lạc Trì Ngư đã say nên nói mơ hay là hắn gần đây đã dần thay đổi. Hắn trở nên dịu dàng và nhân từ hơn lúc trước rất nhiều. Cả hai im lặng nhìn lên trời, mặt biển về đêm vẫn yên tĩnh và đẹp đẽ như thế. Vân Ngư Trì là một mái đền nổi lên giữa biển, ở nơi đây có thể ngắm nhìn hết toàn bộ cảnh biển.
Mặt biển đẹp đẽ và yên bình như thế nhưng dưới đáy lại có muôn vàn mưu mô tính toán. Cũng giống như lòng người, có người bên ngoài hoà nhã hiền lành nhưng bên trong độc ác không lường được. Có người ngoài mặt vui vẻ vô tư nhưng trong lòng lại cô đơn và đớn đau cùng được.
Thấy Chu Phục Sinh có vẻ hơi lạ, Lạc Trì Ngư lại hỏi: “Ngươi còn có điều gì muốn nói sao?”
Chu Phục Sinh đắn đo một lát, hắn muốn nói về tình hình của Vũ Sơ Yến nhưng cuối cùng lại chỉ trả lời Lạc Trì Ngư bằng một cái lắc đầu.
Vực Tử Vụ vốn đã u ám, nay Vũ Sơ Yến lại đang ở trong vực Tử Vụ của hồ Phục Sinh nên càng u ám hơn. Hôm nay là ngày mấy cô cũng không biết rõ, chỉ là mong chờ được nhìn thấy ánh trăng một lát mà thôi. Vũ Sơ Yến ngồi bên một bụi hoa lạ, khắp nơi đều có Mị Linh thú tuần tra, một vài con còn đến đậu trên tay chơi với cô.
Xung quanh đen tối ảm đạm, chỉ có chút ánh sáng yếu ớt của Mị Linh thú. Vũ Sơ Yến đột nhiên nhớ tới ánh trăng ở mái đình gần hồ Phục Sinh. Cô cứ ngồi bó gối như thế, không thể tìm thấy được hy vọng của tương lai, không tìm thấy lối về.
Bỗng có tiếng loạt xoạt phía sau lưng, Vũ Sơ Yến quay đầu nhìn lại, nhìn thấy một bóng người đi tới. Bóng dáng đó vô có chút quen thuộc, là một người phụ nữ. Người phụ ấy tay cầm đèn đá, tay bưng một cái bát đi tới, dịu dàng nói: “Sơ Yến, trời đã lạnh rồi. Mẹ cố ý nấu cho con một chén canh nóng, con mau uống đi kẻo nguội.”
“Cảm ơn mẹ!”
Vũ Sơ Yến nở một nụ cười buồn bã, đứng dậy đỡ lấy chén canh. Chén canh nóng hổi nghi ngút khói ấy khi Vũ Sơ Yến vừa chạm tay vào lập tức biến thành một chén nước ôi thiu, bên trong còn chi chít giòi nhặn. Bàn tay da dẻ hồng hào giờ đã thối rửa, lộ rõ cả xương trắng ra ngoài. Vũ Sơ Yến nấc lên trong nụ cười, cô vừa chớp mắt thì nước mắt đã rơi xuống.
Hít sâu một hơi, Vũ Sơ Yến từ từ ngẩng đầu nhìn lên. Một Trần Tuyết hoàn hảo giờ đã biến thành một cái xác thối. Khuôn mặt biến dạng đến dáng sợ, tóc tai đã rụng gần hết. Cả cơ thể đều mục rữa và bám đầy côn trùng. Vũ Sơ Yến biết rất rõ ràng đây chỉ là hư ảo, nhưng cô lại cố chấp níu lấy một chút hư ảo ấy trong vô vọng.
“Con người hạ đẳng, ta không ngờ ngươi lại vì một người không sinh ra mình mà đau lòng như thế. Thậm chí còn dùng chút sức lực yếu ớt đó mà mộng tưởng viễn vong đi báo thù.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/co-dau-hai-than/chuong-39.html.]
Giọng nói này...Vũ Côn tộc mẫu?
Bóng dáng Trần Tuyết tan tành thành mây khói. Vũ Sơ Yến quay đầu nhìn lại, Kỷ Phương Cơ đang chậm rãi đi đến. Bên cạnh bà ta có hai con quỷ hình dáng kì dị, khuôn mặt hung thần sát ác đi cùng. Vũ Sơ Yến không tin rằng Kỷ Phương Cơ lại bước vào tới mộng của hồ Phục Sinh. Cô tưởng rằng bà ta cũng chỉ là hư ảo mà thôi, vậy nên cô mới nói: “Bởi vì bà ấy đã c.h.ế.t vì ta.”
“Ôi ngươi phụ nữ điên dại này. Vậy mà con trai yêu quý của ta lại nhốt ngươi trong đây để làm gì không biết. Nhìn con trai yêu quý của ta lầm đường lạc bước, người làm mẹ như ta đau đớn không thôi. Con người hạ đẳng, rốt cuộc ngươi có mê lực gì?”
Nghe sự ác ý trong câu nói của Kỷ Phương Cơ, Vũ Sơ Yến đã dần nhận thức được bà ta dường như không phải là hư ảo. Nếu như bà ta là thật, vậy ở nhất định phải có một chỗ để thoát khỏi mộng này. Chỉ là bây giờ không vội nghĩ tới chuyện trốn thoát, thoát khỏi bà ta mới là quan trọng nhất.
“Các ngươi, ra tay đi.”
Kỷ Phương Cơ nở một nụ cười đẹp đến mê hoặc. Nhưng trong mắt của Vũ Sơ Yến lúc này, nụ cười ấy là hiện diện cho sự đau đớn và c.h.ế.t chóc. Cô muốn chạy, nhưng chân như bị mặt đất gì chặt, không thể nhúc nhích. Hai con quỷ vừa nghe lệnh của Kỷ Phương Cơ đã đồng loạt xông đến.
Bọn chúng hung bạo nhào vào quật ngã Vũ Sơ Yến xuống đất, sau đó hung hăng xé quần áo của cô. Lần này, Vũ Sơ Yến la hét trong vô vọng. Trong cơn tuyệt vọng ấy, nước mắt không ngừng chảy xuống, vậy mà cô lại bị cưỡng h.i.ế.p bởi những con quỷ ghê tởm này. Tuy rằng hai con quỷ vẫn chưa làm được gì nhưng Vũ Sơ Yến đã rơi vào trạng thái mơ hồ.
Trong mơ hồ, Vũ Sơ Yến nhìn thấy một cái bóng đỏ xuất hiện bên cạnh Kỷ Phương Cơ, cô ta đã không còn có thể nói chuyện. Nhưng cô ta đã ra hiệu điều gì đó, và dường như Kỷ Phương Cơ đã hiểu được.
Giọng của Kỷ Phương Cơ đáp: “Tuy rằng ngươi hạ tiện và dơ bẩn. Nhưng thủ đoạn dơ bẩn của ngươi cũng rất thú vị, thích hợp để đối đãi với con người hạ đẳng kia.”
Bỗng đâu vang lên hai tiếng như vật nhọn va chạm với vật cứng. Hai con quỷ đồng loạt ngã lăn ra kêu lên đau đớn. Hai con d.a.o nhọn hoắt đ.â.m vào sau gáy bọn chúng, mau tanh không ngừng chảy ra lênh láng. Kỷ Phương Cơ nhíu mày nhìn Kỷ Vấn Hành xuất hiện với vẻ mặt đùng đùng tức giận. Hai con quỷ như muốn phản chủ, đồng loạt nhào vào muốn đánh Kỷ Vấn Hành.
Kỷ Vấn Hành ánh mắt sắt lạnh nhìn bọn chúng, đưa tay bàn với những ngón tay thon dài xinh đẹp ra bóp vào không trung. Hai con quỷ từ từ lấy tay ôm cổ rồi khụy xuống, trong cổ họng còn rít lên đau đớn thê thảm. Kỷ Vấn Hành phất tay áo, nhìn về phía Kỷ Phương Cơ, không vui nói: “Kỷ Phương Cơ, bà đúng là độc ác. Dám đem quỷ đến làm nhục Hải mẫu. Hay là tôi nên nói bà hành động ti tiện không đàng hoàng. Đây không phải là hành vi mà một tộc mẫu nên có. Nếu như Vũ Côn tộc biết được điều này thì sẽ thế nào?”
“Con trai yêu quý của ta ơi, sao ngươi lại hỗn hào với mẹ của ngươi như thế?”
Kỷ Phương Cơ không biết là đang mỉa mai hay đau lòng. Kỷ Vấn Hành nghe không lọt tai một câu con trai yêu quý, hai câu con trai yêu quý của mẹ hắn, hắn nói: “Bà mở miệng khiến ta càng thấy ti tiện hơn. Bao nhiêu năm qua bà vẫn chưa thay đổi được ư, hay bản chất đã ăn sâu vào m.á.u của bà rồi. Ti tiện y như năm đó bà trèo lên giường của ông ta, để ta sinh ra phải mang tiếng con hoang, chịu đựng bao nhiêu nhục nhã như thế này.”
Kỷ Phương Cơ cau chặt mày, nắm chặt bàn tay đến gần đổ máu, sau đó quay lưng đi. Vũ Sơ Yến nằm bất động dưới đất nhìn bóng lưng bọn họ rời khỏi. Cô nắm chặt bàn tay, hận bản thân quá yếu đuối không thể phản kháng. Kỷ Vấn Hành cũng đã đi đâu mất, để lại cô nhục nhã nằm đó.
Cái bóng đỏ ấy đang đi về phía Vũ Sơ Yến. Ai bảo người tĩnh cũ của Vũ Sơ Yến cắt lưỡi của cô ta làm chi, để bây giờ cô ta lại đến trả thù. Chỉ tiếc rằng hai lần hành động mà Vũ Sơ Yến vẫn còn nguyên vẹn, điều đó khiến cô ta tức tối không thôi. Vốn định đi đến sỉ nhục Vũ Sơ Yến một chút, ai ngờ vừa đến đã bị một cây thương chĩa thẳng vào cổ.
Chu Phục Sinh đến muộn một bước, vừa hay tóm được Giang Vy. Chỉ là cây thương trên tay Chu Phục Sinh không thể làm bị thương Giang Vy, cô ta có Kỷ Phương Cơ bảo vệ. Vũ Sơ Yến lúc này đã dần tỉnh lại, sau khi nhìn thấy Giang Vy thì kích động không thôi. Đây là lần đầu tiên nhìn thấy cô mất kiềm chế tới như thế, hẳn là cô phải khó chịu tới mức nào.
Nhìn Giang Vy đang thong thả bước đi, Vũ Sơ Yến gào lên: “Giang Vy, ta phải g.i.ế.c ngươi...”
Vũ Sơ Yến vẫn chưa thể di chuyển, cơ thể yếu ớt đang bất lực. Cô khóc không thành tiếng, liên tục lấy tay đ.ấ.m vào ngực. Chu Phục Sinh không thể manh động, trước khi hắn hoàn toàn nắm phần thắng thì không thể hồ đồ mà hại đến Vũ Sơ Yến. Hắn đành ở một bên dỗ dành cô: “Hải mẫu, xin hãy cố chịu đựng một chút nữa.”