Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Cô dâu thay thế - Chương 11

Cập nhật lúc: 2024-09-15 05:44:47
Lượt xem: 14,003

"Phó Bạc Ngữ, tại sao anh vừa nói em là vợ anh?"

"Chẳng lẽ không phải sao?"

Phó Bạc Ngữ lấy ra giấy đăng ký kết hôn!

Hơn nữa, cột cô dâu ghi rõ ràng tên của tôi - Tô Mai.

Thời gian đăng ký là ngày 13 tháng 7, ngày mà tôi và Phó Bạc Ngữ thổ lộ tình cảm, chính thức ở bên nhau.

Năm đó, chuyện hôn sự do hai bên gia đình sắp xếp, tôi hoàn toàn không tham gia, trực tiếp được gả đến đây.

"Em thật sự cho rằng anh sẽ để mặc lão già đó sắp đặt hôn sự của mình sao?"

"Sau khi bị thương, anh trở nên nhạy cảm và đa nghi, không phải ai cũng có thể bước vào trái tim anh. Tô đại tiểu thư mà anh biết, kiêu căng, tùy hứng, ngón tay không dính nước mùa xuân, khác xa với em lúc mới gặp. Thêm vào đó, em thường xuyên nói mơ, anh càng chắc chắn về thân phận của em. Sau khi tâm đầu ý hợp, anh mới bảo người làm cái này. Anh đã sớm sắp xếp ổn thoả, vốn định đợi sau khi hồi phục sẽ đích thân nói với em mọi thứ."

Hèn gì anh ấy lại hỏi tôi có phải đang có tâm sự hay không, hóa ra anh ấy đã sớm biết tôi không phải Tô Hà thật.

"Từ đầu đến cuối, chỉ có anh và em, không có ai nữa. Anh chưa từng chạm vào Tô Hà. Người đàn ông ân ái với cô ta đêm hôm đó là người khác."

"Anh vẫn luôn chờ đợi, chờ em nói thật với anh. Đáng tiếc, điều anh đợi được không phải là lời thú nhận của em, mà là sự rời đi không một lời từ biệt."

"Em thà hướng về phía gia đình không yêu thương mình, cũng phải hai lần bỏ rơi anh. Tiểu Mai à, anh thật sự không chắc, em có thật lòng với anh không?"

Vậy ra lần trước anh ấy cũng đang thử, thử xem tình cảm của tôi dành cho anh ấy.

Anh ấy biết tôi là ai, người anh ấy yêu cũng là Tô Mai, không phải Tô Hà mà Tô Mai giả mạo.

Tất cả những nút thắt trong lòng đều được cởi bỏ.

"Là thật lòng. Em vì thích anh, mới cố gắng hết sức để anh chấp nhận em, không phải vì muốn hoàn thành nhiệm vụ thay thế cô dâu."

"Em sống ở nhà họ Tô mười mấy năm, đã quen với việc lấy lòng họ. Họ là gia đình em, em không có cách nào từ chối. Em sai rồi, em từ đầu đến cuối đều sai rồi."

"Em sợ anh biết sự thật sẽ hận em, sợ em trở thành kẻ thứ ba chen vào cuộc hôn nhân của anh và Tô Hà. Em muốn gặp anh, nên đã ném đá cuội để thu hút sự chú ý của anh."

Phó Bạc Ngữ im lặng lắng nghe, đưa tay lau nước mắt cho tôi.

"Vợ à, anh tin em."

Tôi nức nở, không nói nên lời.

Chuyện nhà họ Tô và nhà họ Hạ, tôi giao toàn bộ cho Phó Bạc Ngữ sắp xếp.

Đối với họ, tôi hoàn toàn hết hy vọng, cũng không muốn dây dưa thêm nữa.

Tôi chuyển về Lệ Thủy Cư.

Dì Trần thấy tôi trở về, vui mừng khôn xiết.

"Bà chủ, cuối cùng bà cũng đi du lịch về rồi. Nếu bà không về nữa, chắc ông chủ nhớ bà đến c.h.ế.t mất."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/co-dau-thay-the/chuong-11.html.]

Tôi không thể tin được mà nhìn Phó Bạc Ngữ, ho khan vài tiếng, mặt đỏ bừng.

"Thôi được rồi, dì Trần, dì đi nấu cơm trước đi."

Tôi hoang mang, chờ đợi Phó Bạc Ngữ giải thích cho mình.

Tôi quấn lấy anh ấy, cuối cùng anh ấy cũng chịu mở lời:

"Em không có ở đây, mọi người đều rất nhớ em, anh đành phải bịa ra một lý do. Còn Tô Hà, em yên tâm, anh chưa từng để cô ta bước vào đây."

"Anh nhớ em như thế nào? Có lén khóc không? Anh..."

Phó Bạc Ngữ cúi đầu, ngậm lấy môi tôi, từng chút một chiếm lấy hơi thở của tôi.

Đầu ngón tay quanh năm tiếp xúc với gậy chống vuốt ve cằm tôi, từng chút thăm dò, như muốn xác nhận sự tồn tại của tôi.

Tôi vùi vào lòng anh, tim đập rất nhanh.

Giọng nói của anh vang lên trên đỉnh đầu:

"Có."

Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!

"Cái gì?"

"Mỗi đêm đều ngồi ở đây, bật đèn, chờ em về. Có vài lần, anh đã khóc."

Lời miêu tả đơn giản, tôi như nhìn thấy Phó Bạc Ngữ đang chờ đợi trong đêm tối.

Từ tràn đầy hy vọng đến thất vọng, cô đơn và đau lòng.

Trái tim tôi chua xót như ngâm trong lớp nước chanh dày đặc.

"A Ngữ, sao anh lại tốt với em như vậy?"

"Sự tốt đẹp của anh dành cho em, so với những đau khổ mà em phải chịu đựng ở đây trước kia chẳng đáng là bao, anh luôn cảm thấy mình nợ em."

Thấy tôi sắp khóc, anh vội vàng đổi giọng: "Hơn nữa, nếu anh không tốt, làm sao giữ được em? Anh không muốn đến ba mươi tuổi mà vẫn cô đơn lẻ loi."

Tôi ôm anh, tay nhẹ nhàng vuốt ve lưng A Ngữ.

Trượt xuống, luồn vào túi áo anh.

"Em căn bản không thể rời xa anh. Vợ à, về bên anh nhé?"

"Sau này, em sẽ luôn ở bên anh, anh ở đâu em ở đó, sẽ không bao giờ chạy trốn nữa."

"Nói được làm được."

 

Loading...