Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Cô dâu thay thế - Chương 7

Cập nhật lúc: 2024-09-15 05:37:45
Lượt xem: 9,046

 9

"Hôm nay mày cố ý, đúng không?"

Phó Bạc Ngữ nhận được điện thoại nên rời đi, để lại Tô Hà ở nhà.

Cô ta tiến đến, thẳng tay tát tôi một cái.

Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!

Tôi ngã nhào xuống đất, đầu óc choáng váng hồi lâu.

Ngay từ lúc tôi cố ý tạo ra tiếng động để thu hút sự chú ý, tôi đã biết sẽ có khoảnh khắc này.

"Tô Mai, mày quên mày đã hứa với tao điều gì rồi sao?"

"Em chỉ muốn gặp anh ấy một lần."

Tô Hà ngồi xổm xuống, giật tóc tôi, vừa nói vừa ra sức kéo mạnh.

"Gặp rồi, mãn nguyện chưa? Mày có biết mày sẽ hại c.h.ế.t tôi không?"

"Nếu chị sợ bị lộ tẩy như vậy, lúc trước sao lại bắt tôi thay chị gả đi?"

"Tô Mai! Mày dám khiêu khích tao? Trong bụng tao đã mang thai con của Phó Bạc Ngữ rồi, mày là cái thá gì?"

"Cái nhà này không chứa nổi mày nữa rồi. Bố, mẹ, cứ làm theo như con đã nói lần trước đi."

Tô Hà vừa vuốt ve bụng vừa rời đi.

"Con nha đầu này vẫn giống như hồi nhỏ, tâm địa độc ác không ai bằng."

"Chị con nói đúng đấy, cứ để con ở lại nhà họ Tô này, không biết sẽ gây ra bao nhiêu tai họa nữa."

Bố mẹ tôi ngươi một lời ta một câu, cho rằng tôi chẳng ra gì, chỉ biết gây rắc rối, dìm tôi xuống tận đáy bùn.

"Bố mẹ đã tìm cho con một mối hôn sự, là Hạ Khải, ngài Hạ, người đã từng hợp tác với nhà họ Tô chúng ta, cuối tháng này con sẽ gả qua đó."

"Tại sao chứ?"

Tôi giơ tay đập vỡ chiếc bình gốm cổ mà bố tôi yêu quý nhất, gào lên phản kháng.

Sự oán hận tích tụ bấy lâu hóa thành con thú dữ tợn, phá vỡ xiềng xích, từng chút một gặm nhấm thân thể tôi.

"Bố, họ Hạ kia đã ly hôn ba lần rồi, thậm chí còn lớn hơn bố mấy tuổi. Bố vì sự yên ổn của chị mà muốn chà đạp con như vậy sao? Con cũng là con gái ruột của bố mẹ mà."

"Bố mẹ muốn con thay chị gả vào nhà họ Phó, con đã gả rồi. Phó Bạc Ngữ đã sáng mắt, chị ấy ép con trở về, con cũng làm theo rồi. Tại sao bố mẹ vẫn đối xử với con tàn nhẫn như vậy?"

Tôi ngoan ngoãn nghe lời ở nhà đã lâu, lần đầu tiên nổi giận, trong mắt họ lại biến thành sự hỗn láo.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/co-dau-thay-the/chuong-7.html.]

"Tô Mai, mày to gan lắm rồi phải không?" Bố tôi chỉ vào mặt tôi mắng nhiếc, "Mày suýt nữa thì hại c.h.ế.t chị gái mày đấy, có làm gì mày cũng là đáng đời. Nói cho mày biết, hai năm nay con ở nhà họ Phó sống cuộc sống của bà hoàng, ăn sung mặc sướng, mày còn gì không hài lòng nữa?"

"Đồ bất hiếu, mày muốn làm bố mẹ tức c.h.ế.t phải không?"

"Muốn gả thì để Tô Hà gả! Con thà c.h.ế.t cũng không gả."

Tôi xông ra khỏi nhà.

Đường phố mưa như trút nước, thế giới nội tâm sụp đổ hoàn toàn.

Tôi dừng lại bên cửa sổ một nhà hàng.

Bên trong lớp kính, một gia đình ba người đang quây quần hạnh phúc.

Cô bé gái đội mũ sinh nhật, tay cầm chiếc bánh kem, bố mẹ cô bé ngồi hai bên, cùng cô bé thổi nến mừng sinh nhật.

Chị gái tôi chính là cô bé gái đó, được nâng niu chiều chuộng từ nhỏ đến lớn.

Còn tôi, từ nhỏ đến lớn, luôn là kẻ đứng trong bóng tối, lặng lẽ nhìn trộm hạnh phúc của người khác.

Chỉ cách một lớp cửa kính, số phận lại hoàn toàn khác biệt.

Một người là nàng công chúa được bố mẹ nâng niu trong lòng bàn tay, một người là kẻ bị ghẻ lạnh, vứt bỏ như rác rưởi.

Tôi thật sự ghen tị với chị ấy.

 10

Bỗng nhiên, một chiếc ô xuất hiện trên đầu, che đi cơn mưa trong thế giới của tôi.

Anh ấy không phải đã đi rồi sao?

"Mặt em làm sao vậy?"

Tôi theo bản năng đưa tay lên mặt, cảm nhận được cơn đau nhức chậm chạp.

"Bị đánh."

"Xem ra người nhà em không vui với món quà bất ngờ mà em dành tặng cho họ lắm."

Anh ấy thông minh như vậy, bầu không khí trên bàn ăn đủ để anh ấy đoán được đôi điều.

"Anh quay lại đón chị tôi sao?"

"Không phải."

Phó Bạc Ngữ đưa tôi trở lại Lệ Thủy Cư.

Người anh ấy đến đón, là tôi sao?

Loading...