Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Có Độc Tâm Thuật Xuyên Vào Truyện Pỏn - 15

Cập nhật lúc: 2024-07-13 09:29:32
Lượt xem: 190

15

Tôi đã cảm nhận được niềm vui của nữ chính.

 

Nghiêm quản gia vui vẻ sắp xếp hôn sự, gửi thư báo tin cho cha mẹ Chỉ Hoài Thâm, mời bọn họ đến lo liệu hôn lễ.

 

Tôi không muốn bản thân ràng buộc bởi hôn nhân.

 

Huống hồ những bài viết về mẹ chồng nàng dâu không hòa thuận đầy rẫy trên mạng, nghe cũng rất ghêngười.

 

Sau khi Chỉ Hoài Thâm nghe xong ý nghĩ vẩn vơ của tôi cũng chỉ cười, bảo tôi không cần lo lắng.

 

Nhưng buổi tối khi tôi sắp ngủ, tôi nghe thấy tiếng lòng truyền đến từ lồng n.g.ự.c chàng.

 

[Đừng sợ, trừ nàng ra, những người khác đều là giả. ]

 

Trong lòng tôi cả kinh, hoài nghi liệu có phải người đàn ông này đã biết gì rồi không.

 

Nhưng lúc tôi đang muốn cẩn thận truy vết mọi chuyện lại, bộ não đình công vì quá tải mà không nhẫn được buồn ngủ, lăn ra bất tỉnh luôn.

 

Công tác chuẩn bị cưới hỏi cận kề.

 

A Chiêu thêu từng mũi áo cưới cho tôi.

 

Tôi cũng rất xấu hổ.

 

A Chiêu nhỏ giọng khóc nức nở: "Sau này tiểu thư sẽ bỏ lại ta sao? Sẽ đưa ta về Nghi Xuân Uyển sao?"

 

"Tất nhiên là không!"

 

Mỹ nam yếu đuối ngượng ngùng lau nước mắt: "A Chiêu cũng sẽ vĩnh viễn ở bên tiểu thư."

 

Mấy ngày trong tuần của tôi cũng không cam lòng yếu thế, hăng hái xuất ra bản lĩnh của bản thân mình.

 

Thêu khăn, đóng đế giày của tôi.

 

Từ trên xuống dưới, quần áo đồ đạc của tôi đều do bọn họ lo liệu.

 

Cuộc sống trôi qua cũng thú vị, đặc biệt là lúc đi ra ngoài nhìn Nhị Cẩu Tặc ăn xin bên đường, tôi càng hạnh phúc hơn.

 

Hắn ta bị nam chính liên hợp với một trưởng huynh khác đuổi ra khỏi nhà, xóa tên khỏi gia phả, còn bị gãy một chân.

 

Thật đáng thương.

 

Khi tôi đi ngang qua, hắn ta nhận ra tôi ngay từ cái nhìn đầu tiên, vội vàng nhào vào chân tôi.

 

"Đào nhi, ta là Nhị thiếu gia của cô đây, chắc chắn cô chưa quên phải không!"

 

Tôi liếc mắt một cái.

 

"Đúng là chưa quên, mỗi lần nhìn thấy thùng rác ven đường ta sẽ lập tức nhớ tới ngươi."

 

Hắn ta âm u đuổi theo tôi.

 

"Cho ta năm trăm lượng!"

 

"Cho ta năm trăm lượng, ta sẽ đưa giải dược cho ngươi!"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/co-doc-tam-thuat-xuyen-vao-truyen-pon/15.html.]

 

Tôi dừng bước, bị hắn ta khơi gợi sự tò mò.

 

Chẳng lẽ tôi còn có thể lấy lại sự tính dục hạnh phúc của tôi như trước?

 

Một canh giờ sau.

 

Tôi ngồi ở bàn, mở to đôi mắt nhìn viên thuốc đen.

 

Tôi có thuật độc tâm, có thể xác định đây đích thực là giải dược.

 

Nhưng tôi có nên uống không?

 

Tôi biết rõ cách làm người của mình.

 

Có thể chống lại mọi thứ, ngoại trừ cám dỗ.

 

Sau khi uống xong, nếu nổi lên lòng bất chính với những người đàn ông khác, Chỉ Hoài Thâm sẽ đau lòng c.h.ế.t đi được.

 

Hiện tại tôi rất yêu chàng, tất nhiên không muốn chàng khổ sở.

 

Nhưng A Chiêu và các ngày từ thứ Hai đến Chủ Nhật của tôi, mỗi ngày đều phòng trống vắng vẻ, cũng thực sự đáng thương.

 

Cuối cùng là lý trí chiến thắng tình cảm.

 

Tôi nuốt thuốc.

 

Chỉ Hoài Thâm đẩy cửa đi vào.

 

Toàn thân giống như được phủ một ánh kim quang.

 

Làm cho người ta thèm nhỏ dãi.

 

Chàng cười nhìn trà trên bàn, đưa tay sờ sờ đầu tôi.

 

"Nàng làm sao thế? Đột nhiên sao mặt đỏ vậy?"

 

Tôi nghẹn đỏ hai mắt, vấp ngã ôm lấy chàng.

 

"Trời lạnh rồi, chàng có muốn…. ăn tiểu đào nhi không?"

 

......

 

Nhị cẩu tặc chếc tiệt.

 

Định cho heo ăn à, lại cho tôi gấp ba lần liều thuốc giải.

 

Tôi không còn chút hơi sức mà đẩy Chỉ Hoài Thâm ra: " Tìm tên c.h.ế.t tiệt Giang Nhị kia."

 

Chàng cúi

đầu hôn tôi, thờ ơ "Ừ" một tiếng.

 

"Sau đó thì sao."

 

Sau đó thì?

 

"Đánh lợn què thành lợn què hơn!"

Loading...