Cô Độc Trong Đêm Xuân - 02.
Cập nhật lúc: 2024-10-25 08:40:05
Lượt xem: 558
Khi chúng tôi mới bên nhau, tính tôi cũng rất cứng đầu, anh không xin lỗi thì tôi cũng không, cả hai biến căn hộ hai phòng ngủ rộng một trăm mét vuông thành một ngục băng.
Nhưng lần nào Thẩm Kỳ cũng là người chịu thua trước, anh sẽ dậy sớm vào sáng hôm sau, làm một bữa sáng để dỗ tôi.
Sau này, mỗi lần chúng tôi cãi vã, tôi đều có được một bữa "bữa sáng chịu thua" do Thẩm Kỳ đích thân làm.
Tôi đã nghĩ đó là đặc quyền của mình với tư cách là bạn gái của anh.
Cho đến nửa năm trước, khi Hà Thi Ngữ đến nhà chúng tôi ở nhờ.
Những ngày đó, mỗi sáng Thẩm Kỳ đều dậy rất sớm, bận rộn trong bếp hai ba tiếng đồng hồ, làm đủ loại bữa sáng.
Thậm chí, anh còn làm nhiều loại trứng: trứng chiên, trứng luộc, canh trứng.
Sợ Hà Thi Ngữ không hài lòng.
Chính lúc đó tôi mới nhận ra, hóa ra bữa sáng của Thẩm Kỳ không nhất thiết phải là sau khi anh nhượng bộ mới có thể được thưởng thức.
Hà Thi Ngữ chỉ cần ngồi đó, Thẩm Kỳ đã dốc lòng chuẩn bị bữa sáng cho cô ấy.
Thực ra, lúc đó tôi đã nên nhận ra tình cảm của Thẩm Kỳ dành cho Hà Thi Ngữ không hề đơn giản.
Nhưng khi ấy tôi quá ngốc nghếch.
Tôi đã nghĩ, vì Thẩm Kỳ và cô ấy lớn lên bên nhau, có lẽ anh coi cô như em gái.
Anh trai làm bữa sáng cho em gái, chắc cũng không có gì là sai phải không?
Giờ nghĩ lại, đúng là tự lừa mình dối người.
Hôm nay là ngày tôi và Thẩm Kỳ đi thử váy cưới.
Sau bữa ăn, Thẩm Kỳ từ câu lạc bộ cờ quay về, lái xe đưa tôi đến tiệm váy cưới.
Trên đường đi, điện thoại của anh ấy sáng lên nhiều lần, tôi liếc mắt nhìn thì thấy tin nhắn từ Hà Thi Ngữ.
Nhưng Thẩm Kỳ không trả lời, anh chỉ tập trung lái xe.
Khi đến tiệm váy cưới, nhân viên bán hàng niềm nở đón chúng tôi vào và dẫn đi xem chiếc váy cưới vừa được chuyển bằng đường hàng không về.
Đó là một chiếc váy cưới đuôi cá bằng ren, nhẹ nhàng và thanh lịch, là mẫu mà tôi và Thẩm Kỳ đã đặt trước.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/co-doc-trong-dem-xuan/02.html.]
Hiếm khi Thẩm Kỳ cười, anh quay sang tôi và nói: "Em mặc chiếc váy này chắc chắn sẽ rất đẹp."
Tôi gật đầu với anh, sau đó theo nhân viên bán hàng vào phòng thử đồ.
Nhân viên vừa giúp tôi chỉnh lại khăn voan, vừa khen gu thẩm mỹ của tôi, nói rằng chiếc váy này rất hợp với tôi.
"Chắc chắn khi thấy cô mặc váy này, anh Thẩm sẽ kinh ngạc lắm."
Tôi cũng muốn xem, ánh mắt của Thẩm Kỳ sẽ như thế nào khi nhìn thấy tôi trong chiếc váy cưới này.
Nhưng khi chúng tôi bước ra ngoài, Thẩm Kỳ không ngồi trên ghế sofa bên ngoài.
Anh đã đi rồi.
Chuyện cô dâu đang thử váy cưới mà chú rể bỏ đi giữa chừng quả thật hiếm gặp, nhân viên bán hàng còn trẻ, lúng túng đến mức không biết an ủi tôi ra sao.
Cũng vào lúc đó, tôi nhận được tin nhắn của Thẩm Kỳ.
【Xin lỗi, câu lạc bộ cờ có việc, anh phải đi trước.】
Tôi cười nhẹ, tắt điện thoại và hỏi cô nhân viên:
"Ở đây có chụp ảnh cưới không? Tôi muốn chụp ngay bây giờ."
"Có, nhưng còn anh Thẩm…"
"Tôi muốn chụp một mình, không được sao?"
"Được chứ, tất nhiên là được."
Buổi tối, tôi cầm chiếc váy cưới, đi trên con đường về nhà.
Bên lề đường có một quán nhỏ bán khoai lang nướng, hơi nóng tỏa ra, hòa lẫn với hương thơm ngọt ngào của khoai, lan tỏa trong cơn gió lạnh đêm nay.
Tôi thở ra một hơi lạnh, bước tới mua một củ khoai.
Khoai được nướng rất vừa, chảy mật, cắn một miếng thật ngon, cầm trong tay cũng ấm áp.
Vừa ăn vừa đi, đột nhiên, tôi nghe thấy có người gọi mình.