Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Cô Độc Trong Đêm Xuân - 09. Hoàn

Cập nhật lúc: 2024-10-25 08:46:17
Lượt xem: 1,466

 

 

 

Nghe giọng điệu đầy châm biếm của tôi, cô ấy cười cay đắng.

 

"Cậu biết anh ấy có một vết bỏng ở sau lưng chứ?"

 

"Năm anh ấy mười tuổi, nhà anh ấy bị cháy, và anh ấy mắc kẹt trong đám lửa."

 

"Hôm đó, đúng lúc bố tôi đến thăm nhà anh ấy, ông ấy không màng đến ngọn lửa mà cứu anh ấy ra ngoài, nhưng chính ông lại hy sinh trong đám cháy."

 

"Từ đó, anh ấy nợ gia đình tôi một mạng sống."

 

 

"Tính cách anh ấy có vấn đề, không biết cách chăm sóc bản thân, nhưng lại rất giỏi chăm sóc tôi. Cậu tưởng đó là tình yêu, nhưng tôi biết đó chỉ là trách nhiệm."

 

"Tôi đã từng thấy anh ấy yêu người khác."

 

"Đêm anh ấy tỏ tình với cậu, anh ấy đã đến nhà tôi, cúi lạy mẹ tôi ba cái, và nói rằng anh ấy chỉ coi tôi là em gái."

 

"Mẹ tôi nổi giận đùng đùng, cầm gạt tàn thuốc ném vào đầu anh ấy, m.á.u chảy khắp mặt, nhưng anh ấy vẫn quỳ ở đó, không né tránh."

 

Nói đến đây, cô ấy nhìn tôi, giọng nghẹn ngào.

 

"Tôi đã làm loạn, đã cố gắng khiến anh ấy phải lựa chọn giữa cậu và tôi. Tôi tưởng rằng mình đã sắp thắng rồi."

 

"Nhưng cậu chỉ nói một câu chia tay, anh ấy lập tức bỏ qua tất cả. Anh ấy chuyển hết tài sản dưới tên mình cho tôi, nói rằng từ giờ anh ấy và tôi không còn nợ nần gì nhau nữa."

 

"Nửa năm cậu rời xa anh ấy, anh ấy như một hồn ma lang thang, không còn chút sức sống nào."

 

"Anh ấy thực sự rất thích cậu."

 

Tôi đợi cô ấy nói xong, rồi mới lạnh lùng đáp:

 

"Vậy cậu muốn nói rằng anh ấy đối xử tốt với cậu chỉ vì anh ấy cảm thấy mắc nợ?"

Thấy cô ấy gật đầu, ánh mắt tôi lạnh xuống.

 

"Vậy anh ấy có nỗi khổ tâm, thì tôi phải tha thứ cho những tổn thương anh ấy đã gây ra cho tôi suốt mười năm qua sao?"

 

"Anh ấy hoàn toàn có thể nói với tôi tất cả những điều này từ sớm, tôi có thể cùng anh ấy bù đắp cho cậu và gia đình cậu."

 

"Nhưng anh ấy không nói gì cả, mà chỉ liên tục bỏ rơi tôi để chạy đến bên cậu, khiến tôi mỗi đêm đều hoài nghi rằng bản thân không xứng đáng được yêu, sống trong lo lắng và bối rối, bị bao phủ bởi những năng lượng tiêu cực."

 

"Những tổn thương anh ấy gây ra cho tôi là không thể thay đổi, và vì thế, chuyện chia tay cũng không thể thay đổi."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/co-doc-trong-dem-xuan/09-hoan.html.]

 

Tôi nhìn người đàn ông đang nằm trên giường bệnh lần cuối, rồi quay lưng bước đi.

 

—-----Phiên ngoại của Thẩm Kỳ—---------------

 

Năm đầu tiên Tri Hạ ra nước ngoài, tôi rất nhớ cô ấy.

Đặc biệt là những ngày gần đến Tết.

 

Tôi mua vé máy bay và đến quốc gia nơi cô ấy ở, dò hỏi mãi mới tìm được địa chỉ của cô ấy.

Tôi nhìn cô ấy mỗi ngày, mang theo giá vẽ và đi cùng những người bạn mới quen, khuôn mặt và ánh mắt cô ấy rạng rỡ với những nụ cười rực rỡ.

 

Nụ cười đó, từng thuộc về tôi, nhưng tiếc là tôi đã để vuột mất.

 

Tôi nghĩ cô ấy chắc không muốn gặp tôi, vì vậy tôi không làm phiền, chỉ đứng sau gốc cây lớn dưới chung cư của cô ấy, lặng lẽ quan sát.

 

Cô ấy hình như đã học cách chơi guitar, mỗi tối khi về nhà, cô ấy đều ngồi trước cửa sổ kính lớn và chơi một lúc.

 

Vào đêm giao thừa, cô ấy mời vài người bạn đồng hương đến nhà đón Tết. Có một chàng trai đặc biệt quan tâm cô ấy, đứng sau cô ấy, hai tay khẽ mở ra, như sợ cô ấy sẽ trượt ngã vì tuyết.

 

Nhìn cảnh đó, tim tôi quặn thắt, không kiềm chế được mà gọi cho cô ấy một cuộc.

 

Tôi đã đổi số điện thoại mới, chắc cô ấy nghĩ là người khác, nên đã nghe máy.

 

"Chúc mừng năm mới."

 

Cô ấy nghe rõ giọng tôi, im lặng một lúc, rồi đáp: "Cảm ơn. Nếu không có gì quan trọng, tôi xin phép..."

 

"Đừng cúp máy." Tôi vội ngăn lại. "Tri Hạ, tôi muốn nói chuyện với em."

 

Cô ấy thở dài, giọng vừa dịu dàng vừa dứt khoát: "Thẩm Kỳ, tôi có bạn trai rồi."

 

Lồng n.g.ự.c tôi đau nhói, đến cả việc hít thở cũng trở nên khó khăn. Khi tôi nhận ra, cuộc gọi đã bị cúp.

 

Tôi đối diện với tiếng tút dài từ điện thoại, nghẹn ngào than thở, giống như khi chúng tôi còn bên nhau:

 

"Tri Hạ, mùa đông năm nay hình như lạnh hơn hẳn."

 

Nhưng chẳng còn ai tháo khăn quàng cổ của mình để quàng lên cổ tôi, cũng chẳng còn ai nhìn tôi bằng đôi mắt lấp lánh và nói:

 

"Thật sao?

 

"Nhưng chỉ cần ở bên anh, em thấy ấm áp lắm."

 

(Hết)

Loading...