CỐ ĐÔNG PHONG - CHƯƠNG 6
Cập nhật lúc: 2024-09-30 15:55:46
Lượt xem: 223
Ta không có gì nổi trội, nhưng lại là một con d.a.o sắc bén.
Con đường về Biện Kinh chắc chắn sẽ không bằng phẳng, thời cơ Lạc Bạch chờ đợi đã đến, nhị thúc của hắn đang hầu hạ hoàng đế ở Trường An tự nhiên cũng biết.
Lạc gia không giống những gia tộc hào môn thế gia khác, tổ tiên Lạc gia đời đời làm ruộng, cho đến khi đi theo tiên đế Văn Đế tạo phản thành công, một bước lên mây trở thành Võ An Hầu, lại còn là vị vương hầu duy nhất có đất phong.
Mấy đời hoàng đế đều rất tin tưởng Lạc gia, tiên đế bệnh mất khi đang tuổi tráng niên, hoàng hậu cũng qua đời đột ngột, thái tử còn nằm trong tã lót sống chế///t không rõ. Ngô quý phi phò tá An vương ngốc nghếch lên ngôi hoàng đế, bà ta tự mình buông rèm nhiếp chính.
Cha mẹ Lạc Bạch chế///t đột ngột, Lạc Bạch lại ngốc nghếch, ân sủng của Lạc gia coi như chấm dứt, cho đến khi nhị thúc của Lạc Bạch đầu quân cho anh trai của Ngô quý phi.
Thời gian thấm thoắt thoi đưa, vị thái tử năm xưa sống chế///t không rõ bỗng một ngày hồi triều, nhị thúc Lạc Bạch lại quay sang đầu quân cho thái tử, làm nội ứng, trải qua ba năm, thái tử cuối cùng cũng lật đổ Ngô quý phi cùng bè đảng, đăng cơ xưng đế.
Gia Hòa đế hiện nay văn võ song toàn, có lòng với thiên hạ, lại chăm lo việc nước, phong thái minh quân đã thành hình, chỉ là ngài ấy rất ghét những kẻ gió chiều nào che chiều ấy.
Đã nhiều lần bóng gió với nhị thúc của Lạc Bạch trê///n triều đình, đồng thời bí mật phái người liên lạc với Lạc Bạch.
Đây chính là thời cơ Lạc Bạch chờ đợi, nếu hắn có thể thuận lợi trở về Biện Kinh, tước vị Võ An Hầu đương nhiên sẽ thuộc về hắn.
Nhị thúc của hắn chắc chắn còn sốt ruột hơn hắn.
Đây đã là nhóm sát thủ thứ ba phải đối phó trong ngày hôm nay, Lạc Bạch có võ công, nhưng cũng chỉ để dọa người, đối phó với sát thủ chuyên nghiệp thì không được.
Ta có chút thay đổi cách nhìn về Nhụ//c Viên, hắn dùng đoản đao, thân pháp cực nhanh, ra tay tàn nhẫn, chiêu nào cũng là sát chiêu, đặt trong giang hồ lục lâm cũng là cao thủ hàng đầu.
Ta xông pha trận mạc, luyện tập đao dài cung tên, vì muốn bảo vệ Trường Sinh, về sau lại luyện thêm kiếm.
Sư phụ của ta là danh sư đương đại, kiếm pháp đương nhiên phi phàm.
Kiếm của ta tên là Phù Mộng, do sư mẫu tự tay rèn.
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
Tay ta rất khỏe, Phù Mộng nghe thì mộng ảo, nhưng lại là một thanh trọng kiếm, chỉ có thể để trong vỏ kiếm đeo sau lưng.
Ta cũng giống như Nhụ//c Viên, không có chiêu thức hoa hòe lòe loẹt gì, ra tay chính là sát chiêu.
Chỉ là ta giế///t người nhiều hơn Nhụ//c Viên, ra tay nhanh hơn gọn hơn vài phần, hơn nữa ta còn có một thanh kiếm tốt.
Xem ra nhà Lạc Bạch không thiếu bạc, sát thủ một đợt mạnh hơn một đợt, Nhụ//c Viên bị thương ở vai trái, ta bị thương ở đùi, vết thương nhìn thì ghê người, nhưng đều là vết thương ngoài da.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/co-dong-phong/chuong-6.html.]
Chúng ta đánh bại nhóm sát thủ thứ ba, nghỉ ngơi ngay tại chỗ, nơi này vừa vặn là một khu rừng rậm, đợi xử lý xong vết thương rồi lên đường cũng không muộn.
Nếu thuận lợi, thêm hai ngày nữa là có thể đến Biện Kinh.
Nhưng xem tình hình hôm nay, càng về sau, đường đi e là càng khó khăn hơn.
Trong rừng có một con suối nhỏ, hẹp và nông, nước tuy lạnh nhưng trong mát, cổ họng ta đã bốc khói, tùy ý rửa tay, múc nước uống mấy ngụm lớn mới đỡ hơn.
Lạc Bạch dựa vào một gốc cây lớn cúi đầu ngồi, im lặng không nói một lời.
Từ khi hết ngốc hết lắp, trừ phi cần thiết, hắn hầu như không mở miệng, đôi mắt lạnh lùng sâu thẳm, luôn ẩn chứa tâm sự và sự dò xét.
May mà Nhụ//c Viên từ nhỏ đã lớn lên cùng hắn, hắn chỉ cần giơ tay là biết muốn gì.
Người không biết còn tưởng hắn bị câm.
Nhụ//c Viên ngồi xổm bên cạnh ta, m.á.u từ vết thương trê///n vai chảy dọc theo đầu ngón tay tí tách xuống đất, hắn đưa tay phải ra kéo ống tay áo bên trái, vải không kéo được, đau đến nhe răng nhăn nhó.
"Ngươi đừng động đậy, để ta."
Ta kéo mạnh ống tay áo bên trái của hắn xuống, múc nước rửa sạch vết thương, vết cắt dài khoảng một tấc, không sâu lắm.
Ta lấy thuốc trị thương từ trong n.g.ự.c ra, rắc thuốc bột lên, không bao lâu m.á.u đã ngừng chảy.
Lấy ống tay áo vừa kéo xuống ra giặt sạch trong nước, xé một miếng, băng bó vết thương cho hắn.
Nhụ//c Viên ở trần nhìn ta, dường như rất ngạc nhiên khi ta có thể lấy thuốc trị thương từ trong n.g.ự.c ra.
"Tốt thật, một lang quân tuấn tú lại thành đoạn tụ mất rồi."
Ta nói đùa.
"Cút, không đứng đắn."
Ta không để ý đến hắn nữa, cúi đầu kiểm tra vết thương trê///n đùi.
Là vết thương do đao, dài và sâu hơn của Nhụ//c Viên một chút, trê///n người ta không có chỗ nào lành lặn, vết thương này thật sự chẳng đáng là gì, chỉ là ảnh hưởng đến việc cưỡi ngựa và đi bộ.