Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Có Duyên Ắt Sẽ Gặp Gỡ - Chương 1:

Cập nhật lúc: 2024-06-24 20:33:49
Lượt xem: 2,462

Giới thiệu

[Thứ nữ trọng sinh x Tiểu tướng quân]

Ta đã cứu một người từ trong đống xác ch/3t, cẩn thận chăm sóc hắn một thời gian dài. Hắn tuấn mỹ vô song, lạnh lùng tàn nhẫn, nhưng lại cẩn thận bảo vệ ta.

Ta thích hắn, rất thích, rất rất thích.

Sau đó, hắn vì tỷ tỷ của ta mà khởi binh tạo phản, để mặc ta ch/3t dưới loạn đao.

Hồn phách ta phiêu dạt nhân gian suốt ba ngày.

Ta nhìn thấy hắn trong trận mưa xuân đó, ôm lấy thi th3 của ta đi rất lâu, rất lâu, cũng chẳng còn phân biệt được đọng trên mặt hắn là nước mưa hay nước mắt, cuối cùng ngã xuống đất, nôn ra một ngụm m.á.u tươi.

---

Lần đầu gặp Nghiêm Tu, là tại ngôi chùa nhuốm đầy máu. Khi đó, ta là thứ nữ không được sủng ái của phủ Thượng Thư, còn hắn là người sống sót duy nhất trong đống xác ch/3t.

Khi vạt váy bị nắm lấy, ta hoảng sợ đối diện với đôi mắt đen láy như mực của hắn, rồi nhìn lại bộ y phục bị vấy bẩn của mình, ta cúi xuống nghe hắn nói.

Hơi thở yếu ớt, giọng nói khàn khàn, hắn lặp đi lặp lại: "Cứu ta, cứu ta..."

Trước đây ta từng cứu một con ch.ó nhỏ, sau đó con ch.ó vẫn ch/3t, ta đã khóc rất lâu. Giờ đây, khi đem hắn về, ta lại sợ không cứu sống được hắn, nên ngày đêm canh giữ bên cạnh.

May mắn thay, sau một thời gian chăm sóc cẩn thận, dù chưa hoàn toàn hồi phục nhưng hắn đã có thể xuống giường đi lại. Chỉ là do vết thương nên sắc mặt hắn luôn tái nhợt.

Nhưng hắn rất đẹp, nét mày như họa, đôi mắt như biển, khắp thiên hạ chỉ có tỷ tỷ của ta mới có thể sánh ngang với hắn.

Thực ra, hắn rất giống một người mà ta từng gặp, tiếc là người đó đã ch/3t rồi.

Ta sắp xếp cho hắn ở tại tiểu viện mà mẫu thân để lại cho ta, mỗi ngày đều đến thăm hắn, trò chuyện cùng hắn, nhìn thấy hắn dần hồi phục, ta mới thở phào nhẹ nhõm.

Hắn dường như không thích nói chuyện với người khác, luôn yên lặng, nhưng ta thích nói chuyện với hắn. Ta hỏi hắn từ đâu tới, gia đình ở đâu, tên là gì. Hắn chỉ động môi, đáp lại một câu:

"Nghiêm Tu."

Nghiêm Tu, thật là một cái tên hay, rất hợp với hắn, nghe qua đã thấy văn nhã lễ độ, thanh lãnh như trúc.

Nhưng rất nhanh, ta đã phát hiện những từ này vốn không thuộc về hắn.

Hôm đó, khi ta từ cửa hàng bánh ngọt bước ra, chuẩn bị đem bánh cho những đứa trẻ ăn xin, ta gặp phải vài người cầm d.a.o che mặt trong một con hẻm nhỏ. Ta sợ đến mức bánh rơi tán loạn, hít thở cũng không thông.

Sau đó, Nghiêm Tu đã cứu ta, ta nhìn hắn lạnh lùng gi/3t từng người một, khi m.á.u b.ắ.n lên mặt ta, ta không thể kìm được mà khóc òa lên.

Ta quá sợ hãi.

Hắn đưa tay lau vết m.á.u trên mặt ta, cất tiếng trầm thấp: "Đừng sợ."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/co-duyen-at-se-gap-go/chuong-1.html.]

Chỉ một câu này, đã làm trái tim ta vốn đã kìm nén từ lâu không còn giữ được nữa mà lạc lối.

Hắn nói: "Chúng ta coi như hòa, nhưng ta vẫn cần dưỡng thương, như vậy đi, cho ta mượn chỗ của ngươi ở một thời gian, ta sẽ bảo vệ ngươi."

Ta không do dự gật đầu đồng ý, đây là lần đầu tiên có người nói sẽ bảo vệ ta.

Rất lâu sau ta mới biết, hắn đã lừa ta, những người đó vốn dĩ là nhắm vào hắn mà đến.

Tin tức tỷ tỷ gặp nạn truyền đến khi ta đang làm bánh hoa lê mới cho Nghiêm Tu thử, hắn không giữ được, bánh hoa lê rơi xuống đất, vỡ nát tứ tung.

Ta đặt đĩa bánh xuống, dặn hắn dưỡng thương rồi vội vã trở về phủ.

Nha hoàn Tiểu Liên nói tỷ tỷ đang tập múa thì vô ý ngã từ trên đài xuống, bị thương ở đầu, giờ đang hôn mê bất tỉnh. Cả phủ từ trên xuống dưới đều không dám lơ là, ai nấy đều chờ đợi tỷ tỷ tỉnh lại.

Ta cũng không dám về ngủ, nên đứng trong phòng đợi.

---

Đêm càng sâu, ánh nến nhấp nhô, lúc ta sắp không thể tỷ tỷu nổi nữa thì tỷ tỷ khóc lóc tỉnh dậy. Nàng nói một câu rất kỳ lạ:

"Ta đang ở đâu..."

Ta nghĩ, tỷ tỷ chắc là chưa tỉnh hẳn.

---

Ta tên là Liễu Ương Ương, là thứ nữ của phủ Thượng thư. Mọi người đều nói mẫu thân ta là một kẻ hèn mọn, thực ra mẫu thân rất tốt, nàng biết đọc sách, viết chữ. Phụ thân không mời phu tử dạy ta, nên mẫu thân tự mình dạy.

Nhưng khi ta mười tuổi, mẫu thân qua đời, phụ thân cũng không màng đến ta, ta bị vứt lại hậu viện, chỉ có nha hoàn Tiểu Liên bên cạnh.

May mắn thay, mẫu thân đã dùng cả đời tích góp tiền mua một gian viện cho ta, chỉ có ta và Tiểu Liên biết. Trong viện có nhiều sách vở và tranh chữ mà mẫu thân để lại, ta rất thích.

Tỷ tỷ tên là Liễu Vân Đường, là đích nữ của Thượng thư phủ, thi từ ca phú, cầm kỳ thư họa, cái gì cũng biết. Ngoài khả năng văn thơ và múa, chỉ riêng dung mạo của tỷ cũng đủ làm say đắm lòng người.

Sau lần hôn mê đó, tỷ tỷ vốn đã thông minh lại càng thông minh hơn, thậm chí còn dự đoán được những việc sẽ xảy ra trong tương lai.

Nàng biết Trấn Bình An sẽ xuất hiện ôn dịch, còn viết ra phương thuốc chữa trị, cũng biết cầu trên đường Tịch Thủy sẽ bị sập, có thể nói chính xác thời gian.

Người thích tỷ tỷ có rất nhiều, nhưng tỷ tỷ chỉ thích một người, đó là Tam vương gia Hạ Cảnh Trạm. Tuy nhiên, kỳ lạ là từ khi tỉnh lại, tỷ tỷ không bao giờ gặp lại Tam vương gia, cũng không nhắc đến hắn, dường như... không còn thích hắn nữa.

Sau đó, ta vô tình nghe tỷ tỷ nói: "Hạ Cảnh Trạm, kiếp này ta nhất định bắt ngươi đền mạng."

Ta nhét bánh vào miệng, rất nhanh đã quên đi chuyện này.

Kỳ thật quan hệ giữa ta và tỷ tỷ rất nhạt nhẽo. Bình thường ở trong phủ, nàng cũng không thèm để ý tới ta. Nàng có sự cao quý của nàng, tự có một nhóm tiểu thư cùng thân phận cao quý bầu bạn.

Còn ta... có thể sống sót là tốt rồi.

Loading...