Có Duyên Ắt Sẽ Gặp Gỡ - Chương 5:
Cập nhật lúc: 2024-06-24 20:33:54
Lượt xem: 2,306
Ngày đó hắn đến phủ Thượng Thư để bàn chuyện với cha ta, ta vô tình nhìn thấy. Có lẽ hắn cũng chưa từng có ý định tránh mặt ta.
Ta không quan tâm đến chuyện triều đình, cũng không muốn nghĩ đến việc hắn đã trở thành quyền thần như thế nào. Nhưng ta thực sự cảm thấy tỷ tỷ ta rất giỏi, nàng quả nhiên đoán đúng, giờ đây, hắn sẽ lấy tỷ tỷ ta chăng?
"Lưu cô nương." Hắn cất tiếng gọi ta.
Ta dừng bước quay lại nhìn hắn, nhất thời không biết nên xưng hô thế nào, há miệng nhưng không nói gì.
"Vết thương thế nào rồi?" Hắn hạ giọng, chăm chú nhìn vào mặt ta.
Đột nhiên, trong đầu ta như có gì đó bật lên, ta nói: "Bây giờ quan tâm ta có vẻ hơi muộn rồi."
Quả nhiên, hắn nhíu mày, mím môi không nói.
Ta cũng im lặng.
Một lúc sau, hắn mới lên tiếng: "Là ta không phải với ngươi, ngươi có yêu cầu gì ta đều có thể đáp ứng, cũng có thể cưới—"
"Có thể bồi thường cho ta gấp đôi giá trị căn viện đó không?" Ta nhìn hắn nghiêm túc hỏi.
Ta không muốn hắn bồi thường, ta chỉ muốn cắt đứt quan hệ với hắn. Hắn đã nói không thích ta, ta cũng sẽ không níu kéo.
Ta im lặng chờ hắn lên tiếng, nghĩ rằng nếu hắn từ chối cũng không sao, dù sao ta cũng không thực sự cần bạc.
Cuối cùng, ta nghe thấy giọng hắn trầm trầm nói: "Được."
Ta cầm số bạc Tống Nghiên Tu đưa mua lại một căn viện nhỏ, còn mua nhiều sách và tranh chữ về, cố gắng tái hiện lại căn viện cũ, nhưng thất bại.
Dù bố trí giống đến đâu cũng có ích gì, những bức tranh chữ kia không còn nét bút của mẫu thân, mỗi góc trong đây đều ngập tràn mùi xa lạ.
Nghĩ đến đây, ta mất hết sức lực, lòng chua xót khó tả, Tống Nghiên Tu rất rộng rãi, đền bù cho ta không chỉ gấp đôi số bạc, hắn nói số còn lại coi như tiền công ta nuôi hắn một năm.
Nhưng mỗi khi đêm khuya thanh vắng, lòng ta đau nhói, cả đêm không ngủ được.
Những thứ ta trân trọng bấy lâu, hắn có thể dễ dàng hủy hoại. Có lẽ trong mắt hắn chẳng đáng là gì, nhưng đó lại là nơi duy nhất ta thấy an tâm.
Ở phủ Thượng Thư bao năm, ta chưa từng tham gia bất kỳ yến tiệc nào, nên về chuyện triều đình ta không biết gì, nhưng ta biết Tống Nghiên Tu giờ quyền cao chức trọng, ta không thể làm gì hắn, chỉ có thể tự mình dần nguôi ngoai.
Duyên phận giữa ta và hắn thật mỏng manh, mỏng đến mức chỉ đi được đến đây thôi.
Ta nhờ người dựng một chiếc xích đu trong viện, ta thích ngồi đó phơi nắng, thích nhớ lại những ngày ở cùng mẫu thân dưới ánh mặt trời.
Tiểu Liên nói, mẫu thân bị bán đi đổi lấy một bao gạo, sau đó bị bán vào thanh lâu. Những năm trong thanh lâu, mẫu thân dành dụm rất nhiều bạc mới tự chuộc thân được.
---
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/co-duyen-at-se-gap-go/chuong-5.html.]
Ra khỏi kỹ viện, mẫu thân ta gặp một thư sinh. Học vấn của mẫu thân đều do thư sinh ấy dạy dỗ. Sau này, mẫu thân của thư sinh mắc bệnh, tiền chữa bệnh lại không đủ. Đúng lúc đó có người tìm đến mẫu thân, bảo nàng đi nhảy múa, người đó nói, chỉ cần nhảy múa sẽ được trả tiền.
Mẫu thân ta giấu thư sinh mà đi, tại đó, gặp cha ta đang say rượu, bị cha ta ép buộc.
Có được bạc, mẫu thân của thư sinh đã khỏi bệnh, nhưng bà ta lại dùng mạng mình để uy h.i.ế.p không cho mẫu thân ta vào cửa. Bà ta nói mẫu thân ta là thứ bị người đời chà đạp, không xứng với con trai bà ta.
Bà ta nói dối, mẫu thân ta rõ ràng là người tốt như vậy.
Thư sinh quỳ ngoài cửa ba ngày ba đêm, mẫu thân ta chủ động từ bỏ, vào phủ Thượng thư vì nàng đã mang thai ta.
Nhưng cha ta có người trong lòng, sẽ không vì mẫu thân mà khiến người trong lòng ủy khuất. Những ủy khuất đó, chắc chắn phải để mẫu thân ta gánh chịu.
Ta vẫn nhớ rõ, khi mẫu thân ch/3t, tay nàng siết chặt chiếc khăn thêu dòng thơ:
"Tâm tự song ti võng, trung hữu thiên thiên kết."*
*"Tâm hồn như tơ nhện đan, trong đó có muôn vàn nút thắt."
Câu này dùng hình ảnh của mạng nhện với nhiều nút thắt để mô tả tâm trạng, tình cảm hoặc suy nghĩ phức tạp, rối rắm của con người. Từng sợi tơ nhện tượng trưng cho những suy nghĩ, cảm xúc đan xen vào nhau, tạo thành một mạng lưới phức tạp khó gỡ rối.
Nàng vuốt ve má ta nói: "Ương Ương, mẫu thân mệt rồi, không thể ở bên con đến khi con trưởng thành nữa, mẫu thân xin lỗi con, Ương Ương, là mẫu thân có lỗi với con..."
Ta nắm chặt ngón tay khô héo của bà, cố gắng nhịn không để rơi một giọt nước mắt, "Mẫu thân, mệt rồi thì ngủ đi, Ương Ương sẽ lớn lên thật tốt."
Mẫu thân rõ ràng là người tốt như vậy, vậy mà cuộc đời của người lại khổ như vậy, vì thế ta phải sống tốt hơn thay cho mẫu thân.
Từ đêm giao thừa đó, Thẩm Thức Đàm đã biến mất, chỉ để lại một thỏi vàng, một cây trâm mai và một câu nói, hắn nói:
"Lưu Ương Ương, chờ ta trở về."
Ta đáp ứng.
Nhưng ta chờ hắn trở về làm gì?
Thực ra ta không hiểu rõ hắn biết ta như thế nào, nhìn dáng vẻ hắn, chắc là công tử thế gia nào đó, tiện tay cứu ta một mạng, rồi rảnh rỗi cùng ta đón tết.
Đối với việc liệu có thể gặp lại hắn hay không, ta không hy vọng nhiều, vẫn như thường lệ sống cuộc sống của mình, thỉnh thoảng nghe Tiểu Liên nói về việc tỷ tỷ và Tống Nghiễn Tu đi lại gần gũi, tình hình triều đình rất căng thẳng.
Tam vương gia và Tống Nghiễn Tu vì tỷ tỷ mà như nước với lửa.
Ta không hứng thú, điều đó có liên quan gì đến ta chứ? Những thứ tốt đẹp, ai cũng muốn có.
Hôm đó ta đang phát bánh cho đứa trẻ ăn xin trên phố, mọi người đều chạy về phía cổng thành, trong tiếng nói chuyện, ta dường như nghe thấy một câu:
"Đại tướng quân Thẩm khải hoàn trở về rồi."
Không suy nghĩ nhiều, ta phủi tay đứng dậy chuẩn bị về, ngay lúc đó, một tràng tiếng vó ngựa dồn dập vang lên, như giẫm lên tim ta.