Cô Gái Ba Phút Nhiệt Tình - 15.
Cập nhật lúc: 2024-10-05 10:38:13
Lượt xem: 155
Một cơn gió đêm nóng ẩm thổi qua, Tiểu Hồ khoác tay tôi, cười toe toét nói:
“Tớ nằm mơ cũng không nghĩ đến, thi đại học xong lại được ăn mừng tốt nghiệp cùng với hai nam thần học bá của lớp thí nghiệm.”
Tôi ngẩn ra: “Hai nam thần học bá gì chứ, ai phong tặng thế?”
“Lộ Lộ, lớp thí nghiệm của các cậu nằm riêng ở một tầng, cậu không biết, bình thường bọn tớ đều âm thầm bàn tán, một cậu em trai lạnh lùng, một cậu đại ca trường học kiêu ngạo, quan trọng là cả hai đều học giỏi đến mức không thể tin nổi.”
Kỷ Trường Phong nghe xong, lập tức hứng thú, thò đầu qua hỏi: “Thảo luận ra kết quả chưa? Trong bọn tớ ai hơn ai?”
Giang Xuyên không nói, nhưng cũng im lặng, ánh mắt không rời khỏi Tiểu Hồ.
Đàn ông bất kể bao nhiêu tuổi, cũng đều có lòng hiếu thắng như vậy.
Nhưng trong mắt Tiểu Hồ, ánh rượu dâng lên, cả người mềm oặt dựa vào tôi, mấy câu còn lại cũng không nói ra nổi nữa.
Tôi đỡ lấy cô ấy, nói với Kỷ Trường Phong và Giang Xuyên: “Ngồi bên vệ đường một lát đi.”
Đây là một con đường nhỏ vắng vẻ, ít xe qua lại, giờ đã là đêm khuya, càng không có một bóng người.
Ánh sao hòa vào ánh trăng, xuyên qua kẽ lá rơi xuống mặt đường, chúng tôi cứ thế ngồi bừa xuống lề đường.
Tiểu Hồ tửu lượng kém, đã ngủ gục trên vai tôi.
Kỷ Trường Phong vẫn không buông tha, chăm chăm nhìn tôi: “Lộ Lộ, cậu nói đi, giữa tớ và cậu ta ai đẹp trai hơn?”
Giang Xuyên cũng đã uống rượu, nhưng vẫn giữ được vẻ mặt bình tĩnh:
“Tất nhiên là tôi. Lúc cậu còn chưa chuyển vào lớp chúng tôi, cô ấy đã đứng bên sân bóng rổ xem tôi chơi rồi.”
“Hừ, hồi cấp hai cô ấy còn cùng tôi leo tường đánh nhau cơ.”
“Cô ấy vào lớp thí nghiệm là vì muốn ngồi cùng bàn với tôi.”
Hai người một câu, tôi một câu, cuối cùng cũng không cãi ra được kết quả, chỉ đành cùng quay sang nhìn tôi.
Tôi ngẩng đầu lên nhìn ánh trăng, lay nhẹ Tiểu Hồ cho tỉnh, đứng dậy: “Buồn ngủ quá, về nhà ngủ thôi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/co-gai-ba-phut-nhiet-tinh/15.html.]
Ngày nhận được kết quả, mẹ tôi đã gọi tôi dậy từ sáng sớm rồi đẩy tôi ngồi trước máy tính.
Bà căng thẳng đến mức phải cố giữ bình tĩnh để an ủi tôi: “Lộ Lộ, không sao đâu, điểm số thế nào cũng là thành quả của sự nỗ lực, chúng ta không hối hận gì cả.”
Thực ra, trước đó tôi đã đối chiếu đáp án rồi, trong lòng cũng đã có dự tính, nhưng thấy bà như vậy, tôi vẫn cảm thấy thật dễ thương.
“Mẹ ơi, mẹ nên nghĩ xem chuẩn bị gì để chúc mừng con thì hơn.”
Buổi trưa hôm đó, tôi đã tải lại trang web nhiều lần mới đăng nhập được, nhưng kết quả cụ thể vẫn chưa hiển thị, chỉ hiện lên một dòng chữ nhỏ: “Điểm số của bạn tạm thời bị khóa.”
Giọng mẹ tôi run rẩy: “......Chuyện này nghĩa là sao?”
“Ý là, con gái của mẹ rất có khả năng nằm trong top 50 toàn tỉnh.”
Mẹ tôi đứng sau lưng hét lên một tiếng vang dội như sấm.
Nhìn bà cầm điện thoại gọi cho hết người thân này đến người thân khác để báo tin vui, trong lòng tôi hiếm khi cảm thấy chút cay cay.
Kể từ khi tôi lên năm tuổi, mẹ và ba tôi ly hôn, dường như bà luôn chờ đợi một ngày có thể nở mày nở mặt như thế này.
Chỉ là tôi có tính cách quá lười nhác, học hành không đủ chăm chỉ, không bao giờ đạt thành tích xuất sắc, nhưng bà chưa bao giờ trách tôi, gần như chuyện gì cũng chiều theo ý tôi.
Cúi đầu nhìn điện thoại, Kỷ Trường Phong và Giang Xuyên đều nhắn tin hỏi tôi thế nào.
Kỷ Trường Phong nói cậu ấy được 665 điểm, Giang Xuyên bảo điểm của cậu ấy cũng bị khóa.
Tôi tiện tay chụp lại màn hình máy tính gửi cho hai người họ, rồi hỏi Giang Xuyên: “Đoán xem, điểm của ai cao hơn?”
Giang Xuyên trả lời: “Cậu.”
Tôi kinh ngạc: “Không phải chứ em trai, không giống phong cách của cậu, chẳng phải cậu nên đoán mình mới đúng sao?”
“Không có gì, chỉ là tin tưởng cậu thôi.”
Dĩ nhiên, Tiểu Hồ cũng đạt kết quả rất tốt, đủ để vào trường đại học 211 mà cô ấy mong muốn.