Cô Gái Ba Phút Nhiệt Tình - 19. Hoàn
Cập nhật lúc: 2024-10-05 10:39:52
Lượt xem: 229
Lúc đứng dậy, tóc ngắn của cô ấy hơi rối, đồng phục thì buông lỏng trên vai, trông giống như vừa mới thức dậy đầy lười nhác.
Trước mặt giáo viên, cô ấy nhét miếng cuối cùng vào miệng, còn nghiêm túc nói:
“Không còn bằng chứng nữa thầy ạ, chẳng lẽ lại bắt em nhổ ra à?”
Tôi đứng trên bục giảng, bỗng nhiên rất muốn cười.
Những ngày đó, tối nào tôi cũng mơ thấy cô ấy, mơ thấy cô ấy cứ lải nhải bên cạnh tôi, phản ứng này khiến tôi cảm thấy xấu hổ, dường như trong quỹ đạo cuộc sống vốn thuận lợi và suôn sẻ của tôi, đột nhiên xuất hiện một cảnh tượng khác, một phong cảnh khác, tôi muốn nhìn xem nó sẽ như thế nào.
Cho đến khi tôi vô tình ngã vào người cô ấy.
Cảm giác mềm mại, kỳ diệu ấy khiến cả người tôi cứng đờ, đêm đó tôi lại mơ, chỉ là cảnh trong mơ không thể nói ra bằng lời, tôi tỉnh dậy giữa đêm, mặt đỏ bừng chạy vào nhà tắm để tắm nước lạnh.
Nhưng có vẻ như sự hứng thú của cô ấy đối với tôi cũng chỉ dừng lại ở ngày hôm đó.
Giống như Lộ Tử Cầm đã nói, cô ấy là người có sở thích “ba phút nhiệt tình”, có lẽ đối với tôi cũng vậy, rõ ràng là cô ấy đã mạo muội bước vào thế giới của tôi trước, để lại dấu ấn một cách dễ dàng, giống như gió thổi qua, làm xáo động một hồ nước xuân, rồi vô lý mà vội vàng rời đi.
Lần đó trong kỳ thi thử, tôi làm xong phần lớn bài thi, trong lúc suy nghĩ về bài toán cuối cùng, vô thức vẽ nguệch ngoạc lên giấy nháp.
Cho đến khi nộp bài, tờ giấy nháp bị rơi xuống đất và được Tần Mạt, người ngồi phía trước, nhặt lên.
Cô ấy liếc nhìn một cái, rồi bỗng cười: "Đại học bá, tâm sự thiếu niên đều là thơ phải không?"
Tôi mím môi, lấy lại tờ giấy nháp: "Không liên quan đến cậu."
Cô ấy không để tâm, ngược lại còn cười sâu hơn: "Nhắc nhở cậu một điều, từ trên trời rơi xuống có thể không bằng chú chó nhỏ trung thành từ bé đấy ~"
Tôi không biểu lộ cảm xúc, xách túi bước ra ngoài, nhưng trong đầu bắt đầu không tự chủ mà suy nghĩ lại.
Dường như Lộ Tử Cầm khi đứng trước mặt Kỷ Trường Phong… quả thực không giống với lúc khác.
Tâm trạng tôi bồn chồn, nhưng tờ giấy nháp vẽ hình bóng nghiêng của Lộ Tử Cầm vẫn bị giáo viên phát hiện.
Thầy gọi tôi đến, rất nghiêm túc nói với tôi: "Thích một người không sai, nhưng không thể để vì thế mà làm lỡ dở chính mình."
"Và nếu có thể, hãy cùng Lộ Tử Cầm hướng đến hai học phủ cao nhất."
Tôi luôn ghi nhớ lời thầy.
Sau đó khi kết quả kỳ thi đại học được công bố, cô ấy là thủ khoa thành phố, tôi kém cô ấy hai điểm, đứng thứ hai.
Mẹ tôi vì thế mà vô cùng giận dữ, thậm chí mất đi sự điềm đạm mà bà luôn tự hào, đập phá đồ đạc trong nhà.
Chai nước hoa sượt qua trán tôi, đập vào tường rồi vỡ tan thành từng mảnh.
Trong mùi hương nồng nặc lan tỏa, bà gầm lên: "Mất công nuôi dưỡng con mười mấy năm trời, cuối cùng để một đứa con gái vượt qua con sao? Cái đầu của con cả ngày nghĩ cái gì vậy?"
"Không nghĩ gì cả."
Tôi bình tĩnh nhìn bà: "Cô ấy xứng đáng với vị trí đứng đầu hơn con, chỉ vậy thôi."
So với cuộc sống đơn điệu, gò bó của tôi, thế giới của Lộ Tử Cầm rõ ràng rực rỡ và phong phú hơn nhiều.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/co-gai-ba-phut-nhiet-tinh/19-hoan.html.]
Và kể từ mùa đông khi tôi chia sẻ với cô ấy một phần cuộc sống của mình, dường như tôi cũng đã rút ra được từ cô ấy một sức mạnh nào đó, rất hiếm có.
Năm 17 tuổi, tôi cuối cùng đã có thể chống lại quyền lực tối cao từng ngự trị trong cuộc đời mình.
Sau đó tôi và Lộ Tử Cầm cùng nhau vào Bắc Đại, còn Kỷ Trường Phong học tại Bắc Hàng, cậu ta thỉnh thoảng lại chạy đến tìm cô ấy, nhưng chẳng đi đến đâu.
Trong cuộc sống của cô ấy có quá nhiều điều thú vị để khám phá, tình yêu đối với cô chỉ đơn thuần là tùy ý, không quá quan trọng.
Giống như việc trong một tháng năm lớp 12, cô ấy đến tìm tôi nói chuyện chẳng qua là do tâm lý không chịu thua, chứ không phải thật sự rung động với tôi.
Nhưng không sao, tôi rất kiên nhẫn.
Sau đó lại thêm vài năm nữa trôi qua, mãi cho đến khi chúng tôi cùng nhau nhập học cao học.
Chiều hôm đó, cả hai cùng bước ra khỏi tòa nhà thí nghiệm, trời đã nhá nhem tối, một chùm ánh sáng từ ngọn đèn đường ngay trên đầu chúng tôi bừng sáng.
Mùa thu ở Bắc Kinh rất lạnh, cô ấy siết chặt chiếc áo khoác gió trên người, rồi quay đầu nhìn tôi một cái.
“Em trai.”
Lộ Tử Cầm nói: “Có phải cậu muốn yêu đương với tôi không?”
Tôi biết là cô ấy đã nhận ra rồi, cảm xúc vốn dĩ bình tĩnh bỗng chốc trở nên căng thẳng: “......Phải.”
Cô ấy nghiêng đầu, tia sáng từ ngọn đèn rọi thẳng vào mắt cô, và cô cười đến mức đôi mắt cũng cong lên: “Nhưng trước đây cậu từng nói rằng, trừ loại mặt dày như tôi ra, cậu có thể yêu đương với bất kỳ ai mà.”
Tôi tuyệt vọng nhận ra rằng, khi bạn thích một người, bất kể cô ấy làm gì, trong mắt bạn cũng đều vô cùng đáng yêu.
Cho dù cô ấy đang ghi hận, lôi chuyện cũ ra bới móc tôi, tôi vẫn cảm thấy tim mình đập nhanh hơn.
Tôi cuống quýt giải thích: “Khi đó tôi còn nhỏ, nói ngược lòng mình, tôi thực ra......”
“Không cần nói nữa.”
Lời nói đến một nửa thì bị cô ngắt ngang, “Tôi nhìn thấy rồi.”
“......Thấy cái gì?”
“Tờ giấy nháp vẽ bóng nghiêng của tôi, cậu đã đóng khung nó thành dấu trang, tôi đã nhìn thấy rồi. Sau trận bóng rổ hồi năm lớp 12, điều mà Tần Mạt muốn nói với tôi chính là chuyện này, đúng không?”
“Nhưng có một điều cô ấy nói đúng thật.”
Cô ấy vươn tay, kéo cổ tôi xuống thấp hơn, còn không hài lòng thì thầm một câu.
“Rõ ràng là một cậu nhóc đáng yêu như vậy, sao càng lớn càng cao thế này.”
Tôi ngoan ngoãn cúi đầu xuống, để mặc cô ấy làm gì thì làm.
Mái tóc ngắn mềm mại của cô ấy lướt qua tai tôi, xen lẫn với âm thanh nhịp thở gấp gáp trong nụ hôn, cùng vang lên.
“Đúng là tôi suốt ngày toàn nghĩ chuyện linh tinh, nhưng phần lớn là về cậu mà thôi.”