Có huyền học trong tay, tôi điên cuồng vả mặt trong giới giải trí - Chương 133
Cập nhật lúc: 2024-10-08 17:47:32
Lượt xem: 57
Khi An Nhiên quay lại sân, bốn người còn lại đã ở vị trí của mình. Mộ Ngôn và Cổ Thiên Văn đang rửa rau, còn Lưu Vũ Bân và Tống Hiểu Quang đang sắp xếp các vật tư thu hoạch được.
Nhóm Mộ Ngôn và Cổ Thiên Văn, khi đi tìm kiếm vật tư, đã tìm thấy không ít vật tư mới do tổ chương trình vừa cung cấp, chỉ là vị trí đặt có chút khác so với lần trước.
Thấy An Nhiên trở về, Mộ Ngôn ngượng ngùng tiến lại gần: "Chị An, em muốn bàn với chị một chuyện."
An Nhiên chậm rãi bước đến bàn ngồi xuống, nhướng mày nhìn Mộ Ngôn. Cô dường như đã đoán được Mộ Ngôn muốn nói gì.
Với dáng vẻ ngượng ngùng và khó nói như thế này, chẳng lẽ ngoài việc nhờ cô nói giúp cho nhóm khách mời mới thì còn có chuyện gì khác sao?
"Hehe, là... chúng ta có thể mời nhóm khách mời mới đến cùng ăn tối không? Họ hình như chưa tìm được thức ăn."
Không có gì ngạc nhiên, Mộ Ngôn quả nhiên đang nói về việc của nhóm khách mời mới, chỉ là không biết cô gái nhỏ này bị ai xúi giục mà đến mở lời như thế này.
Hôm nay An Nhiên lại khá dễ dãi, lập tức đồng ý: "Được, đi đi."
Sự đồng ý nhanh chóng này khiến Mộ Ngôn ngạc nhiên một lúc, sau khi sững sờ hồi thần, cô vui vẻ nhảy ra khỏi cửa viện để gọi người.
An Nhiên nhìn theo bóng lưng của Mộ Ngôn, trong mắt lóe lên một tia sắc sảo.
Ngoài "trà xanh" nam, không ai khác có thể xúi giục Mộ Ngôn đến mở lời như vậy. Đã muốn đến thì cứ đến thôi.
Dù sao cô cũng định mời họ đến ăn cơm, không vì lý do gì khác, chỉ vì người sư đệ từng giúp đỡ cô.
"Uống nước nhớ nguồn" mà, dù cô không thể đáp lại bằng cả suối, nhưng mời một bữa ăn cũng không vấn đề gì.
Chưa kể, luật chơi tối nay là yêu cầu họ tập hợp tại viện của nhóm khách mời mới, nói trắng ra là để họ tụ tập với nhau, thì ở đâu tụ tập mà chẳng được?
Viện của bọn họ mát mẻ như vậy, cứ ở đây là tốt nhất.
Đào Hố Không Lấp team
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/co-huyen-hoc-trong-tay-toi-dien-cuong-va-mat-trong-gioi-giai-tri/chuong-133.html.]
Nếu Vương Duy Bình biết được suy nghĩ của An Nhiên, chắc chắn sẽ muốn khóc và giậm chân, tiếc là tạm thời anh không biết, còn thật sự tưởng rằng năm khách mời cũ này tốt bụng mời nhóm khách mời mới ăn cơm.
An Nhiên rót cho mình một tách trà hoa, vừa uống được hai ngụm thì đã nghe thấy tiếng người ở cửa.
Mộ Ngôn dẫn năm người kia đến.
Năm người lúc này đã thay một bộ quần áo sạch sẽ, cười nói vui vẻ bước theo Mộ Ngôn, trò chuyện rất thân mật.
Sau khi vào cửa, Nhậm Hàm mỉm cười với An Nhiên, gọi một tiếng: "Sư tỷ, có việc gì chúng em có thể giúp không?"
An Nhiên gật đầu đáp lại, sau đó nhìn về ba người đang bận rộn phía sau. Cô cười: "Có chứ!"
Cô chỉ vào vị trí của Cổ Thiên Văn: "Anh Cổ, qua đây nghỉ ngơi chút, mấy em đi rửa rau đi."
Rồi cô chỉ vào bên trong bếp: "Nồi niêu xoong chảo cũng cần rửa, còn ai biết nấu ăn không?"
Năm người hơi im lặng: Chẳng phải họ đến để xin ăn sao? Hỏi có cần giúp gì không chẳng qua là nói khách sáo thôi mà?
Có khách nào lại phải bận rộn trong khi chủ nhà được nghỉ ngơi không?
An Nhiên chớp mắt, hỏi với vẻ thiện chí: "Sao vậy? Mấy người không giúp à? Bên tôi đề cao tự lực cánh sinh đấy! Hoặc là mấy người có nguyên liệu? Bọn tôi có thể giúp rửa."
Dương Kiều Sơn cười gượng, vội vã xua tay: "Không, không, bọn tôi sẽ giúp ngay."
An Nhiên nghiêm túc gật đầu, rồi gọi ba người trong nhóm của mình: "Mọi người, mệt rồi nhỉ, qua đây nghỉ ngơi, uống nước đi."
Ừm, cô định mời họ ăn cơm, nhưng không định để họ ăn chùa. Để người của cô mệt mỏi nấu cơm cho họ sao? Đùa à! Cho họ xin chút nguyên liệu là may lắm rồi.
Ba người của Cổ Thiên Văn cũng không khách sáo, nghe lời đại quản gia của mình, bỏ hết công việc đang làm, đứng dậy bước đến ngồi xuống ghế.