Có huyền học trong tay, tôi điên cuồng vả mặt trong giới giải trí - Chương 182
Cập nhật lúc: 2024-10-15 19:45:05
Lượt xem: 28
Vương Duy Bình thực sự muốn thấy các khách mời bắt lươn, tạo ra một số tình huống hài hước, nhưng anh không ngờ An Nhiên lại dễ dàng bắt được như vậy.
Thua lỗ quá rồi.
Tống Hiểu Quang chẳng thèm để ý, anh hậm hực ăn vài miếng lươn to, nghiến răng nói: “Tôi không quan tâm, nhất định tôi phải bắt được một con.”
“Hừm, ăn hết thôi!”
Mọi người bật cười, người này không phải gà chọi mà chính là đã đối đầu với lươn, thật là đáng yêu.
Sau bữa ăn, Lưu Vũ Bân dọn dẹp bát đĩa, vài người nằm ngoài trời hóng gió.
An Nhiên thở dài: “Sân nhà của chúng ta cứ cảm giác thiếu thiếu cái gì đó.”
Cổ Thiên Văn tò mò hỏi: “Thiếu cái gì?”
An Nhiên nhìn quanh một lượt, rồi bóp lưng đau nhức: “Thiếu ghế nằm, anh Cổ, ngày mai chúng ta đi chặt ít cây về làm vài cái ghế nằm đi.”
Ngồi lâu trên ghế gỗ này vẫn thấy không thoải mái.
Cổ Thiên Văn thấy ý tưởng này không tồi, anh giơ hai tay đồng ý: “Được, trước đó không phải cô nói muốn làm xích đu sao? Tiện thể chúng ta làm luôn nhé.”
“Được.” An Nhiên đáp ngay, phải nói rằng, nếu Cổ Thiên Văn không nhắc, cô cũng quên mất việc này rồi.
Năm người trong viện lại trò chuyện thêm một lúc nữa.
Bỗng có một trận náo động ở cửa.
Một bóng dáng hối hả chạy vào.
Miệng không ngừng hét: “Cô An, cô An, cứu đứa nhỏ với, đứa nhỏ sắp c.h.ế.t rồi, hu hu hu.”
An Nhiên nhìn về phía tiếng kêu, định thần lại, đây không phải là NPC mặc đồ đen ban ngày sao.
Cô lập tức đứng dậy, đỡ lấy người kia: “Đừng vội, từ từ nói.”
Người đàn ông lúc này nước mắt lưng tròng, khóc không ngừng, nghẹn ngào mở miệng: “Hu hu, hức, tôi, hu hu, tôi bị trĩ phát rồi, hu hu, đau c.h.ế.t bé mất.”
An Nhiên:…
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/co-huyen-hoc-trong-tay-toi-dien-cuong-va-mat-trong-gioi-giai-tri/chuong-182.html.]
Đào Hố Không Lấp team
Đau c.h.ế.t bé mất? Bé?
Anh này cao 1m85, cơ bắp cuồn cuộn, gọi mình là “bé”, không thấy ngại sao?
Nhưng giờ đây không phải lúc chú ý chuyện đó, điều quan trọng là trĩ đã phát, anh chàng này đêm nay có nguy hiểm đến tính mạng.
Cô nghiêm túc lại, giọng nói nghiêm nghị: “Bình tĩnh, lấy bùa hộ mệnh tôi đưa cho anh ra xem nào.”
Người đàn ông vừa lau nước mắt, vừa ôm mông, vừa khó khăn lấy bùa hộ mệnh từ trong người ra.
An Nhiên nhận lấy bùa hộ mệnh, nhìn kỹ, chính giữa đã đen hết, dường như sắp hóa thành tro.
Cô lập tức quyết định: “Anh Cổ, anh đi bảo với bốn khách mời ở bên cạnh rằng họ phải về phòng ngay, không được ra ngoài.”
Cô lại quay sang ba người còn lại: “Các cậu cũng vậy, trở về phòng, nghe thấy bất kỳ tiếng động gì cũng không được ra ngoài.”
Đồng thời cô nhắc nhở đạo diễn chương trình: “Đạo diễn Vương, các anh cũng không được ra ngoài.”
Vương Duy Bình đã sợ đến mức không dám nói gì, An Nhiên lần trước nghiêm túc như vậy cũng là lần trước.
Anh sợ hãi.
Vội vàng bảo các nhân viên về phòng, không ai được ra ngoài.
An Nhiên thấy mọi người đều bắt đầu hành động, lúc này mới nhìn sang người đàn ông.
Anh ta chân đã mềm nhũn, nhưng không dám ngồi xuống vì m.ô.n.g quá đau.
Anh run rẩy giọng hỏi An Nhiên: “Cô An, tôi… tôi… tôi phải làm gì.”
An Nhiên mỉm cười an ủi anh: “Đừng sợ, anh chỉ cần đứng trong sân thôi.”
Người đàn ông:…
“Đứng thôi là được ạ?”
An Nhiên gật đầu nghiêm túc: “Đứng thôi là được.”
Nói xong, cô tự ngồi xuống, rót cho mình một tách trà, từ từ thưởng thức.