Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Cô nàng thảo mai thích bạn trai tôi - 2

Cập nhật lúc: 2024-09-23 21:38:49
Lượt xem: 3,238

“Ồ? Chị, thật ngại quá, có thể là cô gái kia rất giống chị, em nhận nhầm rồi.”

 

Đường Nhược ra vẻ áy náy, đưa tay nhẹ nhàng vả vào miệng mình: “Đều tại em lắm miệng, cho dù đó thật sự là chị, cũng không nên nói ra trước mặt anh.”

 

Thần sắc Kiều Chấn Vũ lại trì trệ, tốc độ xe cũng chậm lại.

 

“Anh, anh đừng giận chị, đều tại em lắm miệng, vẻ ngoài của chị thanh thuần như vậy nên không có khả năng kia.”

 

Đường Nhược vươn tay, bắt lấy cánh tay Kiều Chấn Vũ, như con thỏ trắng đáng thương.”

 

Kiều Chấn Vũ quét mắt nhìn cô ta một cái, hất tay cô ta ra, sắc mặt vừa hung ác vừa nham hiểm tiếp tục lái xe. Chẳng lẽ hắn cho rằng tôi là một người đam mê chút vật chất nhỏ xíu này?

 

Nhà tôi là một gia đình giàu có ở Quảng Châu, có đến ba tòa nhà, sáu mươi cửa hàng ăn nên làm ra. Chẳng lẽ tôi còn muốn một chai Pulse sao?

 

Nhưng mà, Kiều Chấn Vũ vẫn không biết gia thế nhà tôi.

 

🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân Trí
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺

Bình thường tôi ăn mặc đều rất giản dị, không mua đồ đắt tiền, cuộc sống khiêm tốn, đi lại bằng tàu điện ngầm hoặc xe buýt. Cho nên, hắn cho rằng tôi chỉ là một cô gái Quảng Châu bình thường.

 

Còn hắn là người từ nơi khác đến Quảng Châu học tập, sau đó ở lại làm việc ở Quảng Châu.

 

Tôi là con gái một trong nhà, tương lai chỉ cần kết hôn và sinh sống ở Quảng Châu là được, nhà trai ở đâu cũng không sao cả.

 

Tôi cũng nhìn trúng Kiều Chấn Vũ vì trong nhà hắn có ba anh em, hai anh trai của hắn đều làm việc ở quê nhà, việc chăm sóc phụng dưỡng cha mẹ dễ dàng giải quyết.

 

Cha mẹ tôi cũng cảm thấy như vậy rất tốt.

 

Tuy nhiên, bọn họ vẫn lo rằng Kiều Chấn Vũ sẽ là loại đào mỏ, luôn dặn dò tôi không nên để lộ gia thế của mình, đợi đến khi gần phải kết hôn, cảm thấy nhân phẩm của hắn đáng tin cậy thì nói cũng chưa muộn.

 

3

 

Xe đi tới Hoành Thành. Kiều Chấn Vũ dừng xe, nói với Đường Nhược: “Tới nơi rồi.”

 

Đường Nhược vẫn ngồi bất động, chớp đôi mắt to, lấp lánh nhìn hắn hỏi: “Anh, để cảm ơn anh đã đưa em đến đây, em mời anh ăn cơm, được không?”

 

Ta nghi ngờ mình đã nghe nhầm. Cô ta nói “anh” chứ không phải “anh chị”?

 

Ở trước mặt tôi mà trắng trợn như vậy, nũng nịu nói chỉ mời bạn trai tôi ăn cơm, mà không có tôi?

 

“Không cần, cảm ơn.”  

 

Câu trả lời của Kiều Chấn Vũ khiến lòng tôi nhẹ nhõm một chút.

 

Đường Nhược bĩu môi, tủi thân hỏi: “Chẳng lẽ anh vẫn muốn ăn cơm cùng chị sao?”

 

Tôi có chậm chạp hơn nữa, cũng thấy rõ bộ mặt thảo mai của cô ta rồi, nhịn không được tức giận nói: “Rốt cuộc cô có quan hệ huyết thống với bạn trai tôi, hay cô là gà móng đỏ?”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/co-nang-thao-mai-thich-ban-trai-toi/2.html.]

“Chị, sao chị có thể mắng em như vậy?”

 

Đường Nhược tủi thân, chảy nước mắt trong rất đáng thương, tỏ vẻ yếu đuối

 và bất lực vì bị xem thường. Thật sự là muốn ói.

 

“Được rồi, đừng ầm ĩ, cô xuống xe đi, tôi với cô không quen.” Kiều Chấn Vũ có chút phiền não nói với Đường Nhược.

 

“Được rồi, em sẽ không ở lại đây làm bóng đèn ảnh hưởng đến tình cảm của anh chị, em đi đây...” Đường Nhược oan ức cúi đầu, tháo dây an toàn.

 

Cũng không biết cô là cố ý, hay là thật sự không hiểu, dây an toàn làm thế nào cũng không mở ra được, đành phải chớp đôi mắt to ngấn nước, đáng thương nhìn Kiều Chấn Vũ xin giúp đỡ: “Anh, em thật ngốc, anh có thể giúp em không?”

 

Kiều Chấn Vũ vươn tay, giúp cô ta cởi dây an toàn.

 

“Anh thật là giỏi, em đi đây.”

 

Đường Nhược lưu luyến không rời đẩy cửa xe ra, một chân bước ra rồi mà vẫn chưa chịu đi, quay đầu nói với Kiều Chấn Vũ: “Anh, em tên là Đường Nhược, học khoa Hán ngữ văn học 23 lớp thứ nhất, em trúng tình yêu sét đánh với anh, xin cho phép quãng đời còn lại em được âm thầm yêu anh, trái tim vì anh mà hạnh phúc...”

 

Nghe được những lời này tôi không thốt nên lời. Trước mặt bạn gái người ta lại nói thầm mến người ta, trên đời này có người không biết xấu hổ đến mức này sao?

 

“Chị à, chị yên tâm, em chỉ âm thầm yêu anh ấy, sẽ không cướp anh ấy với chị, em sẽ chúc hai người... hạnh phúc.”

 

Đường Nhược lại quay đầu nhìn tôi, ra vẻ cực kỳ khắc chế.

 

Chậc chậc. Thì ra con người có thể giả bộ như vậy. Tôi thật sự được mở mang kiến thức.

 

“Không phải cô nói thầm mến sao? Sao lại nói ra?” Tôi tức giận mắng cô ta.

 

“Em không kìm lòng được, rất thích anh ấy cho nên không khống chế được, không giống chị, chị chỉ xem anh ấy là một con cá trong ao, cho nên có thể lý trí tỉnh táo.”

 

Đường Nhược nói xong, đột nhiên thò người vào, nhanh chóng hôn lên má Kiều Chấn Vũ một cái. Sau đó giống như con thỏ trắng nhỏ hoảng loạn, hốt hoảng xuống xe rời đi.

 

Tôi lẳng lặng nhìn Kiều Chấn Vũ, sắc mặt hắn ngưng trệ, lỗ tai hơi đỏ.

 

Khoảng một phút sau. Kiều Chấn Vũ kịp phản ứng, nhíu mày nói với tôi: “Đàn em khoá dưới em rốt cuộc là loại người gì vậy? Sao lại tùy tiện như thế?”

 

“Cô ta thích anh như vậy, anh rất hưởng thụ đúng không?” Tôi nhìn vết đỏ nhàn nhạt do Đường Nhược lưu lại trên má hắn, chua xót nói.

 

“Làm sao có thể?” Kiều Chấn Vũ nhíu mày nói: “Loại con gái chủ động yêu thương nhung nhớ này, anh không ưa.”

 

Nghe nói như thế, tôi âm thầm cảm thấy may mắn vì mình không tìm nhầm bạn trai. Tôi lấy khăn ướt ra, lau sạch mặt hắn: “Sau này, anh gặp cô ta thì phải tránh xa.”

 

“Ừm.”

 

Kiều Chấn Vũ gật đầu, lái xe vào bãi đỗ xe, cởi dây an toàn, xuống xe.

 

Trước đây, hắn vừa xuống xe, sẽ vòng qua, kéo cửa ghế lái phụ, dìu tôi ra ngoài. Còn bây giờ...hắn lại bất động, đứng một bên, nhìn tôi xuống xe. Cũng không đưa tay giúp tôi cầm túi xách trong tay. Tôi nhạy bén phát hiện hắn có chút không giống bình thường.

 

Loading...