Cố Tri Nghi - Chương 25
Cập nhật lúc: 2024-07-22 11:55:17
Lượt xem: 479
25) Sự thật kiếp trước
Càng sâu lộ trọng, huân hương lượn lờ.
Đầu của ta rất thanh tỉnh, tay cầm bội đao không ngừng run rẩy.
Chuyện hôm nay, vốn là trò hay Cố Tri Hành bày ra.
Chỉ cần ngồi xổm đến Vệ Đạc, rất nhiều chuyện có thể đẩy ra sương mù, khúc mắc kiếp trước kiếp này cũng có thể chấm dứt.
Tiếng đánh nhau bên trong tường cung đến bình minh mới nghỉ, thay vào đó là yên tĩnh như chết, ta ngừng thở, suy tính bên trong tiến hành đến bước nào.
Đột nhiên một trận ồn ào, có một bóng người chui vào, trường kiếm thẳng đến n.g.ự.c ta.
Trong xe tối tăm, hắn không thấy rõ mặt ta, lạnh lùng nói, "Mau ra khỏi kinh.”
Tôi Ta ngửi thấy mùi m.á.u tanh gay mũi, "loảng xoảng" một tiếng, Vệ Đạc ngã ngồi trên tấm ván gỗ, không ngừng hít vào.
Xe ngựa yên lặng đi ra ngoài kinh thành, chờ người lạ nồng đậm một chút, mặt trời cũng đi ra.
Ta vén một góc rèm lên, ánh sáng chiếu vào khiến Vệ Phong nhận ra ta, "Là ngươi!”
Ta cười đáp lại, "Vệ Đạc, đã lâu không gặp.”
Vệ Đạc nửa dựa vào vách xe, áo giáp trên người tất cả đều loang lổ vết máu, tóc tán loạn, chật vật không ra dáng.
Hắn quay đầu đi, cố gắng tìm lại một tia tự tôn.
Tay phải nắm trường kiếm nhiều lần, lại phát hiện không dùng được lực, giận dữ nói.
"Ngươi đã làm cái gì?"
Ta nhìn về phía lư hương nhỏ.
"Để cung nghênh Tả tướng, ta đặc biệt cho thêm vài vị thuốc. Ngươi yên tâm, thuốc này không độc, chỉ làm cho tay chân người ta vô lực.”
Vệ Đạc giãy dụa phát hiện không có hiệu quả, lại nhắm mắt dưỡng thần.
Chờ ra khỏi cửa thành, nhân khí dần dần tiêu tan, chuyển thành tiếng chim cô độc trên núi.
Thật lâu sau, hắn mở miệng nói.
"Ngươi phí công chuẩn bị những thứ này, không chỉ là gặp ta đơn giản như vậy chứ.”
“Cố nhân gặp lại, là nên ôn chuyện cũ. "
Ta cười nhìn hắn," Vệ Đạc, chúng ta còn rất nhiều nợ chưa tính.”
Hắn nhắm mắt thở dài, một tiếng "Tri Nghi muội muội" làm hốc mắt ta đỏ lên, trong đầu hiện lên rất nhiều hình ảnh thời niên thiếu, giống như đèn kéo quân hiện lên từng màn.
“Vệ Đạc, ngươi có biết ta thích ngươi tuwflúc nào không?”
Vệ Đạc lắc đầu, ta nói.
"Năm sáu tuổi, ta ngồi một mình trong đình nghỉ mát, người khác đều đi hồ sen chèo thuyền, duy chỉ có ngươi đi tới.”
Khi đó một ngày xuân, ánh mặt trời nhợt nhạt.
Mọi người cười đùa đi tranh độ, ta sợ nước không đi, ngồi ở đình nghỉ mát chờ ca ca.
Buổi chiều dài đằng đẵng, ta ngồi ngủ gật một hồi, tỉnh lại mọi người còn chưa trở về.
Truyện được đăng duy nhất trê. Monkey trên những kenh khác là giả mạo!
Lúc nhàm chán nhặt một mảnh lá xanh tự mình chơi, nhắm một mắt, giơ cao lá xanh đi che nắng gắt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/co-tri-nghi/chuong-25.html.]
Xuất hiện một gương mặt có một nốt ruồi đỏ.
Hắn cười hỏi, "Sao Tri Nghi muội muội lại ở đây một mình?”
Ta nói ta đang đợi ca ta, Vệ Đạc đặt m.ô.n.g ngồi bên cạnh.
"Ta chờ cùng muội nhé.”
Trời dần ấm áp, gió dài tập kích người, chúng ta ngồi thẳng đến khi mặt trời lặn Tây Sơn, cuối cùng là hắn cõng ta xuống núi.
Chỉ là nửa đoạn hình ảnh trong trời chiều, đã khiến ta nhớ thương nửa đời người.
Ta muốn biết khi nào ngươi và Nguyễn Mộc Tình dan díu với nhau.
Hồi tưởng lại kiếp trước, chính mình thật đúng là ngu xuẩn đáng sợ.
Ngày ngày ở trước mặt Vệ Đạc nói tốt Nguyễn Mộc Tình, thường xuyên lôi kéo Vệ Đạc đến sân nhị ca ăn chực uống, ở trong mắt hắn, ta chính là một đứa ngốc từ đầu đến đuôi, ngốc hồ hồ trở thành bia đỡ đạn cho bọn họ ngoại tình.
Ta lại hỏi, "Vệ Đạc, rốt cuộc ta có chỗ nào không xứng đáng với ngươi ?
Hốc mắt Vệ Đạc cũng đỏ lên, hắn lắc đầu nói, "Tri Nghi, muội không sai, sai là ta.”
Ta cho rằng niềm vui thời niên thiếu có thể được bảo tồn.
Nhưng sau đó phát hiện, thích và yêu không giống nhau.
Ta từng thích muội, cũng chỉ dừng lại ở thích.
Ta che mặt khóc rống.
"Tình yêu của ngươi là gì? Là Nguyễn Mộc Tình? Hay là phá hủy hạnh phúc của ta?”
Ta thích hắn mười lăm năm, kết quả là, hắn thích chỉ là đối với muội muội.
“Tri Nghi, hôn nhân của chúng ta ngay từ đầu đã là sai lầm. “
“Là ta làm chậm trễ muội, kéo ra thị phi sau này.”
Khí tức Vệ Đạc yếu dần, hắn cố gắng chống đỡ tinh thần nói.
"Thế nhân đều mắng ta tàn nhẫn, nhưng lần đầu tiên ta g.i.ế.c người cũng sẽ sợ, cũng sẽ đêm khuya bị ác mộng tra tấn lăn qua lộn lại. Hai tay ta đẫm máu, muội thuần túy vạn phần. Ta không muốn phần mùi tanh này lây nhiễm muội, mỗi lần hồi phủ đều tắm rửa, dùng tùng hương xông quần áo ba lần.”
“Đêm hôm trước sinh nhật mười chín tuổi của muôi, ta vừa làm xong vụ án Hồ Xuân, một nhà ba mươi mấy người, toàn bộ đều c.h.ế.t dưới đao của ta và cấm quân. Lão mẫu thân Hồ Xuân từng quỳ dưới chân ta cầu xin ta tha cho đứa cháu nhỏ, nhưng thánh chỉ chính là không để lại một người sống.”
“Ta không có cách nào quên ánh mắt thuần túy của đứa bé kia, chờ trở lại trong phủ mới phát hiện người đầy m.á.u tanh. Ta không dám vào viện của muội, ngồi ở đình nghỉ mát bên hồ chờ người hầu chuẩn bị nước. A Tình ngẫu nhiên đi ngang qua, nàng không sợ hãi, còn bảo tỳ nữ mang tới một chậu nước ấm, vắt khăn lau mặt giúp ta.”
Nói xong, Vệ Đạc ho khan vài tiếng, phun ra một ngụm máu.
Hắn lạnh nhạt xóa đi, tiếp tục trả lời vấn đề vừa rồi của ta.
“Nàng ấy bưng cho ta một chén trà sữa khoai môn viên, nói đồ ngọt có thể cứu vớt tâm tình xấu, ta cúi đầu ăn hết chén kia. Sau đó, mỗi khi thể xác và tinh thần ta đều mệt mỏi, ta sẽ đi tìm A Tinh, cho dù chỉ nhìn từ xa, tinh thần ta cũng có thể ổn định lại. Nàng ấy là một người lắng nghe rất tốt, có thể bao dung sự khiếm khuyết của tôi, sự thô bạo của ta. Một ngày nào đó ta đột nhiên giật mình nhận ra, ta yêu A Tinh, ta yêu nhị tẩu của ta.
Vệ Phong nhìn về phía ta, "Tri Nghi, ta thật sự muốn buông bỏ nàng. Ta cố gắng yêu nàng, đáng tiếc tất cả đều uổng công. Sau đó ta nghĩ, cứ như vậy bảo vệ nàng cả đời bình an cũng tốt.”
“Sai rồi, đều sai rồi. “
Ta lau khô nước mắt, cười lạnh nói, "Ngươi vẫn tự cho là đúng như vậy.”
Ở trong miệng của hắn, hắn biến thành loại tình yêu giãy dụa khó có thể lưỡng toàn.
"Ngươi dùng tự cho là bảo vệ, đem ta ngăn cách ở bên ngoài cuộc sống của ngươi, ngược lại đến trách ta không hiểu ngươi?"
“Vệ Đạc, sao ngươi lại ích kỷ như vậy.”