Cố Tri Nghi - Chương 8
Cập nhật lúc: 2024-07-20 08:08:30
Lượt xem: 520
8
Nương dường như để tâm đến việc tác hợp ta và Cảnh Minh, ngoài sáng trong tối nói nhiều lần.
Truyện được đăng duy nhất trê. Monkey trên những kenh khác là giả mạo!
Nàng vừa đi, Xuân Hoa liền báo nguyên chủ tới.
Nơi này là khuê phòng của ta, nâm nhân bên ngoài không tiện đi vào, Cảnh Minh chỉ dừng ở trong sân.
xiêm y màu đen ở trong hương thơm khắp vườn hết sức chói mắt.
Hắn hỏi.
"Thân thể tiểu thư có khá hơn chút nào không?”
Ta đứng ở sau cửa sổ.
"Tốt hơn nhiều, đa tạ Cảnh thị vệ cứu giúp.”
Tính cả trận hỏa hoạn kiếp trước, hắn đã cứu ta hai lần.
Ta lại nói lời cảm ơn một lần nữa, xem như bổ sung thêm lời xin lỗi chưa hết của kiếp trước, ta nhớ trận hỏa hoạn kia đã thiêu cháy lưng hắn không ra hình dáng.
Hắn đột nhiên nắm tay tới bên môi, ho nhẹ một tiếng, thanh âm nhẹ đi rất nhiều,
“Tiểu thư không cần khách khí, đây vốn là chức trách của thuộc hạ.”
Cách ô cửa sổ, thân ảnh của hắn mơ hồ có thể thấy được lưng cao ngất.
Trong chớp mắt đó, ta may mắn được ông trời chiếu cố, có thể khiến ta làm lại một lần nữa, tay Xuân Hoa vẫn còn, lưng Cảnh Minh cũng không bị thương.
Đang cảm thán, hắn lại nói.
"Phu nhân nói với ta...... hôn sự với tiểu thư, thuộc hạ từ chối.”
Ta theo bản năng hỏi, "Tại sao?”
Không phải lúc trước hắn hướng phụ thân cầu hôn sao?
"Ngày đó là sợ lời đồn đãi tổn thương tiểu thư, về sau cẩn thận nghĩ tới, tiểu thư tư thái tiên nhân, mà ta bất quá một kẻ lỗ mãng, tuyệt đối không dám chậm trễ tiểu thư."
Ta nhìn chằm chằm hắn hồi lâu.
Mối hôn sự này, vốn là ta chuẩn bị từ chối, ta đã ở cuộc hôn nhân với Vệ Đạc bị tổn thương quá nhiều, không muốn lại dây dưa nhiễm nam nữ chuyện.
Có lẽ là Cảnh Minh hai đời phấn đấu quên mình cứu giúp, có lẽ là thái độ thành khẩn của hắn, hoặc có lẽ là băn khoăn càng sâu.
Giờ phút này, ta đột nhiên không muốn cự tuyệt hôn sự này.
“Nếu ta nói, ta muốn gả thì sao?”
Người trong đình viện ngây dại, lảo đảo lui về phía sau một bước.
Đứng vững, lại ngẩng đầu nhìn ta một hồi lâu, bỏ lại một câu "Thuộc hạ còn có việc" chạy trối chết.
Ta bị bộ dáng chạy trốn của hắn chọc cười, trong trí nhớ hắn vẫn luôn lãnh đạm, nào có lúc hoảng hốt như vậy.
Xuân Hoa tò mò ghé vào song cửa sổ.
"Tiểu thư đang cười cái gì?”
Cười một con thỏ nhát gan.
Xuân Hoa nghe không hiểu ra sao, nhìn chung quanh, nói thầm.
"Tiểu thư gạt người, nào có thỏ.”
(9
Khi nương nhắc đến Cảnh Minh một lần nữa, ta đồng ý.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/co-tri-nghi/chuong-8.html.]
Bà tựa hồ không ý thức được, lại lải nhải một hồi, đột nhiên dừng lại.
"Con vừa mới gật đầu?”
Ừ, trên thế gian này, ta tin tưởng nhất chính là nương.
Ta ôm lấy nương, nhu thuận cọ cọ.
"Người nương coi trọng, chắc chắn sẽ không sai.”
Hôn kỳ định vào ngày trước, mùng bốn tháng bảy.
Thời gian không đến nửa năm, ta làm ổ ở trong phòng cùng vài tú nương học thêu hỉ phục.
Áo cưới kiếp trước là Vệ Đạc bỏ ra mấy vạn lượng để tú nương Tô Châu gấp gáp chế tác, cực kỳ hoa quý, đáng tiếc áo cưới tốt hơn nữa cũng gặp một người phụ lòng.
Ta tự thêu, một là g.i.ế.c thời gian, hai là tránh đi tai họa.
Ngọn lửa vây khốn ta và Nguyễn Mộc Tình, Vệ Đạc vẫn tưởng là ta phóng.
Hắn cũng ghét ta.
Sau khi khỏi bệnh, qua lại mật thiết chỉ còn lại Tôn tỷ tỷ.
Mỗi lần nàng đến đều mang theo bánh trái cây, cùng ta ngồi trong cảnh xuân tươi đẹp trò chuyện khuê phòng .
Xuân đi hạ đến, một đêm ve kêu dần lên.
Quần áo càng xuyên qua mỏng, hoa sentrong hồ mới nở, Cảnh Minh tới.
Hắn vẫn đứng ở đình viện, huyền y giày đen, như là làm xong công vụ chạy tới.
Cha của Cảnh Minh là Cảnh sư phụ dạy võ công cho ca ca từ nhỏ, hắn cũng lớn lên ở Hầu phủ.
Lúc trước đi theo ca ca, kiếp trước ta gả đến Trấn Quốc Công phủ lúc, phụ thân đem hắn cùng Hà Trọng điều đến bảo hộ ta.
Hôm nay chúng ta đính hôn sự, hắn không thể làm thị vệ Hầu phủ nữa.
Hai tháng trước, cha ta đem hắn đẩy tới Hoàng thành ti, rất có một phen ý tứ
"Ngươi lấy được công danh, mới xứng làm con rể của bản hầu".
Hắn nhờ Thu Thực đưa bánh đường táo mới mua vào, là cửa hàng Vương gia ở cửa thành, lúc đến tay ta vẫn còn ấm áp.
“Tiểu thư, hiện tại hối hận còn kịp. Nếu nàng không muốn, ta có thể nói với Hầu gia là ta......”
Ta ngắt lời hắn.
"Ta đồng ý.”
Vệ Đạc chỉ nhằm vào ta, nếu ta ở lại Hầu phủ, bảo đảm lần sau sẽ liên lụy đến cha mẹ và ca ca.
Ta ích kỷ lựa chọn Cảnh Minh.
Mỗi lần gặp nạn, hắn đều như thần từ trên trời giáng xuống.
Ta giống như một con cá mắc cạn, bám chặt lấy tia sáng này.
Ta hỏi: "Ngươi có hối hận không?"
Hắn kiên định lắc đầu.
"Ta không hối hận, chỉ sợ ủy khuất tiểu thư.”
Ta cười nói.
"Nếu ngươi không hối hận, ta cũng không hối hận.”