Cô vợ của sĩ quan - Chương 101
Cập nhật lúc: 2024-09-06 16:40:31
Lượt xem: 109
Lúc Trân Trân nghiêm túc làm bài củng cố kiến thức thì Thị Hoài Minh cầm sách của mình đọc.
Mặc dù ánh mắt của anh dán vào quyển sách một hồi lâu, nhưng chưa hề có từ ngữ nối thành câu nào chạy vào đầu.
Trong lòng bàn tay phải của anh còn lưu lại nhiệt độ trên mu bàn tay của Trân Trân, dường như còn dính phải một chút hương thơm nhàn nhạt.
Trân Trân ngồi bên cạnh anh viết chữ, bút chì cọ sát với giấy vang lên tiếng sột soạt.
Anh nghe tiếng sột soạt này thì không khỏi quay đầu, ánh mắt rơi vào quyển sách bài tập của Trân Trân.
Ánh mắt anh dừng trên quyển sách bài tập một hồi, lại không tự giác mà đi lên phía trên, rơi lên gò má của cô.
Phong cảnh ngoài cửa sổ vừa trắng vừa sáng, chiếu lên mặt Trân Trân cũng phát sáng.
Mí mắt cô buông xuống, lông mi bị ánh sáng kéo dài, từng cái từng cái cong lên rõ ràng.
Sau tai cô kẹp một chiếc kẹp tóc xinh xắn, tô điểm lên trên mái tóc đen nhánh, nổi bật lên đôi tai trắng nõn nhỏ nhắn.
Trân Trân làm xong một cái đề, lơ đãng quay đầu nhìn về phía Thị Hoài Minh.
Bất thình lình đụng phải ánh mắt của anh, cô bỗng dưng sửng sốt một chút, theo bản năng trên mặt hiện lên chút nghi hoặc.
Tâm tư của cô còn đặt trên kiến thức mới học và đề bài nên thật sự không có suy nghĩ gì.
Thị Hoài Minh hoàn hồn, vội vàng thu hồi ánh mắt thả sách xuống, đứng dậy nói: "Anh đi ra ngoài một chút, em yên tâm viết."
Nói xong không đợi Trân Trân phản ứng lại, anh đã đi ra ngoài.
Trân Trân lấy lại tinh thần muốn giải thích bản thân không có mất tập trung, nhưng Thị Hoài Minh đã đóng cửa lại.
Vậy nên Trân Trân cũng không nói gì, thu hồi tâm tư tiếp tục vùi đầu làm bài.
Sau khi ra ngoài, Thị Hoài Minh đốt một điếu thuốc.
Trong màn đêm, anh thở ra một ngụm khói, ngẩng đầu lên nhìn mặt trăng trên bầu trời.
Trong lòng anh dường như vừa thả xuống một viên đá, sóng gợn lăn tăn, trong bóng đêm an tĩnh có vẻ đặc biệt rõ ràng.
Anh tự biết gần đây khi đối mặt với Trân Trân bản thân anh đã có chút không giống trước.
Lúc Trân Trân mới vừa tới cũng mặc quần áo mới, cũng dày công trang điểm, nhưng khi đó anh không thấy có cái gì đặc biệt, thế nhưng ngày hôm nay, anh vậy mà lại cảm thấy Trân Trân không như thế.
Không biết bắt đầu từ lúc nào, khi đang nói chuyện cùng Trân Trân anh sẽ thỉnh thoảng bị đôi mắt và nụ cười của cô hấp dẫn, thỉnh thoảng còn nhìn cô đến thất thần, có chút xao động không nên có.
Giống như vừa nãy ở bên trong, bất tri bất giác lại ngẩn ngơ.
Anh vừa hút thuốc vừa nghĩ.
Nói cho cùng anh cũng chỉ là một người bình thường, cũng không thể thật sự không vì sắc đẹp mà lay động.
Nhưng anh không thể phá bỏ nguyên tắc, con người không thể bị dục vọng chi phối.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/co-vo-cua-si-quan/chuong-101.html.]
Đang lúc xuất thần nghĩ đến điều này, bỗng nhiên có người từ bên cạnh đập một cái vào vai anh.
Thị Hoài Minh bị đánh một cái thì hoàn hồn, xoay người thì thấy Hà Thạc đi ra.
Hà Thạc nhìn anh hỏi: "Khuya rồi còn ra đây làm gì?"
Thị Hoài Minh cũng rất bình tĩnh, trả lời: "Đi ra hút điếu thuốc."
Hà Thạc hỏi anh một điếu thuốc, mượn bật lửa của anh đốt lên: "Hút cùng cậu một điếu."
Hít một hơi thuốc Hà Thạc cười nói: "Sao anh lại cảm giác nhìn cậu giống như đang có tâm sự."
Thị Hoài Minh hít một hơi thuốc rồi nhả ra một ngụm khói: "Em có thể có tâm sự gì chứ, đi hút một điếu thuốc xả hơi thôi."
Hà Thạc theo đó liền hỏi: "Tiểu Miên Hoa làm cậu thở không ra hơi? Hay là cậu làm cho em ấy thở không ra hơi?"
Thị Hoài Minh: ". . ."
Hà Thạc cười cười không hỏi thêm nữa.
Anh ấy hút xong một điếu thuốc rất nhanh, lại nói một câu: "Anh về với vợ anh đây, cậu ở đây lập địa thành Phật đi."
Thị Hoài Minh: ". . . . . ."
Sau Hà Thạc về nhà Thị Hoài Minh còn đứng bên ngoài một lúc.
Sau khi hoàn toàn điều chỉnh xong, anh xoay người trở về nhà, như bình thường ngồi xuống bên cạnh Trân Trân đọc sách.
Trân Trân lén lút quay đầu liếc mắt nhìn anh.
Cảm giác hình như anh càng nghiêm túc lạnh lùng hơn so với lúc trước khi đi ra ngoài, Trân Trân lập tức thu hồi tâm tư, nghiêm túc học tập.
Cô cảm thấy nếu như ở tình trạng này mà để anh bắt được lỗi, anh nhất định sẽ mạnh mẽ phê bình cô.
Chăm chú học tập đến hết giờ thì nghe được Thị Hoài Minh lên tiếng, Trân Trân mới thả lỏng thần kinh.
Cô không ở chỗ Thị Hoài Minh thêm phút nào, nhanh chóng thu dọn sách giáo khoa, bút chì, sách bài tập trở về phòng của mình.
Về đến phòng của mình mới hoàn toàn thanh tĩnh lại, Trân Trân ngồi phịch ở trên giường rồi nằm một hồi.
Cô nhìn trần nhà, trong lòng nghĩ, lẽ nào Thị Hoài Minh không thích cô mặc như thế này? Nhưng mà theo tác phong bình thường của anh, anh không thích thì sẽ trực tiếp nói, vì lẽ đó chắc là không phải.
Nghĩ tới nghĩ lui, khả năng lớn nhất mà cô có thể nghĩ đến vẫn là anh vì phòng ngừa cô vì chuyện như thế này mà phân tâm sẽ không chăm chú học tập, cho nên mới phải càng nghiêm túc hơn so với bình thường.
Chắc chắn là vậy, anh cũng không chú ý tới việc cô lớn lên trông thế nào, mặc như thế nào.
Trân Trân xoay người lại nằm lì ở trên giường.
Nằm sấp một hồi cô lại đứng lên, đứng ở trước gương nhìn bản thân thêm một chút nữa.
Bản thân cô cũng rất thích, nhìn cũng rất vui vẻ, liền mím môi cười, cầm váy xoay một vòng.