Cô vợ của sĩ quan - Chương 104
Cập nhật lúc: 2024-09-06 20:47:05
Lượt xem: 79
Ý cười nơi khóe miệng Trân Trân càng đậm chút, nhìn Thị Hoài Minh gật đầu: "Vâng!"
Sau khi cơm nước xong Trân Trân cũng không làm chuyện khác, vẫn cứ đi đến phòng Thị Hoài Minh ngồi xuống đọc sách.
Hai người sóng vai ngồi cùng một chỗ, trong tay mỗi người nâng một quyển sách, mặc dù không có âm nhạc cũng không có cà phê, nhưng Trân Trân vẫn cứ cảm thấy vô cùng lãng mạn, đây là vẻ đẹp mà trước đây cô không tưởng tượng ra được.
Dưới bầu không khí như vậy, Trân Trân đọc sách rất chăm chú.
Đọc khoảng chừng hai tiếng rưỡi, cửa chính trong nhà vang lên tiếng gõ cửa thì cô mới dời sự chú ý.
Thị Hoài Minh đứng dậy đi mở cửa, chỉ thấy bên ngoài là A Văn.
Anh cũng biết A Văn, dù sao A Văn cũng là nhân viên bán hàng ở cửa hàng thực phẩm phụ, nhưng anh không quen cô ta.
Không đợi A Văn lên tiếng, anh mở miệng trước hỏi: "Cô tìm Trân Trân?"
A Văn rất khách khí lễ phép cười: "Đúng vậy, em muốn gọi cô ấy đi ra chơi một chút, có thời gian không?"
Bởi vì lúc trước cô ta nhờ Lý Sảng thúc đẩy cho mình và Thị Hoài Minh, Lý Sảng hỏi ra mới biết Thị Hoài Minh có vợ nên cũng không nói với anh chuyện này, cho nên hiện tại cô ta đối mặt với Thị Hoài Minh thì cũng không cảm thấy lúng túng gì.
Thị Hoài Minh không trả lời, quay đầu lại gọi Trân Trân: "Có người tìm em."
Trân Trân gấp sách lại đi ra nhìn thấy A Văn, có chút vui vẻ: "Sao cô lại đến đây?"
A Văn nhìn cô lại hỏi một lần: "Tìm cô đi chơi, cô có rảnh không?"
Trân Trân quay đầu liếc mắt nhìn Thị Hoài Minh: "Vậy em ra ngoài chơi nhé?"
Đã là chủ nhật nên Thị Hoài Minh không can thiệp vào chuyện của Trân Trân, gật đầu nói: "Đi đi."
Trân Trân nhất thời giống như chim nhỏ thoát khỏi lồng, vô cùng vui vẻ đi theo A Văn.
A Văn dẫn theo Trân Trân đến sát vách gọi Lý Sảng: "Em gọi Tiểu Miên Hoa ra rồi, chị mau ra đây đi."
"Đến đây." Lý Sảng đáp một tiếng, rất nhanh đã đi ra.
Lý Sảng đóng cửa lớn nhà cô ấy lại.
Trân Trân tò mò hỏi: "Đi đâu chơi thế?"
Lý Sảng nói: "Đi uống cà phê đi, trong trường học có quán cà phê."
Hiện tại cô đã qua thời kỳ tiền mang thai, đây là thời gian thoải mái nhất thai kỳ, càng có tâm trạng hơn so với trước kia.
Trân Trân an tâm đi theo Lý Sảng và A Văn, theo sắp xếp của hai người.
Ba người không đi ra bên ngoài, trực tiếp đi tới quán cà phê ở trường học, gọi cà phê rồi ngồi xuống trò chuyện.
Lý Sảng chậm rãi khuấy cà phê nói: "Sang trọng lên, chúng ta gọi là uống trà chiều."
A Văn cười nói: "Cũng đừng có chú ý như thế."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/co-vo-cua-si-quan/chuong-104.html.]
Trân Trân chưa quen với việc uống cà phê nên bỏ vào đó tương đối nhiều đường và sữa.
Uống cà phê cùng Lý Sảng và A Văn rồi tùy tiện tán gẫu, Trân Trân mơ hồ cảm giác hình như nhìn A Văn có gì đó khang khác nên cô hỏi A Văn một câu: "Không phải cô có chuyện gì vui chứ?"
A Văn bị cô hỏi đến sững sờ, sau đó cười lên nói: "Vậy mà cô cũng có thể nhìn ra?"
Trân Trân cũng cười: "Khí sắc không giống nhau, cảm giác có chuyện vui."
A Văn vẫn chưa trả lời, Lý Sảng nhỏ giọng thay cô ta nói trước: "Em ấy à, yêu đương rồi!"
A Văn thẹn thùng trách móc một tiếng, trên mặt cũng hiện lên chút ngại ngùng, giơ tay đánh Lý Sảng một cái.
Buổi sáng Thị Hoài Minh và Trân Trân vừa bàn đến chuyện yêu đương.
Trân Trân có thể cảm giác được sự ngọt ngào của A Văn, liền không nhịn được cười cùng với cô ta.
Thì ra cảm giác yêu đương sẽ đẹp đẽ ngọt ngào như thế, đáng tiếc đời này cô cũng không yêu đương được.
Thị Hoài Minh cũng không có thời gian yêu đương, trong lòng anh cũng tiếc nuối đi.
Thì ra hôn nhân phong kiến rất tồi tệ.
Lý Sảng bị A Văn đánh cũng không im miệng, còn nói: "Chị đây còn đang giúp em xem xét đó, kết quả em tự tìm được rồi."
A Văn uống một hớp cà phê, ngọt ngào nhỏ giọng nói: "Duyên phận đến rồi không ngăn được."
Lý Sảng cười nói: "Xem đi, làm em trở nên duyên dáng chưa kìa."
Hai người cứ như vậy đùa giỡn vài câu, Trân Trân lại hỏi A Văn: "Đối phương là ai vậy?"
A Văn nhìn về phía cô cười nói: "Cũng cán bộ trong bộ đội, tôi cũng muốn tìm một người cán bộ bộ đội."
Lý Sảng nhướng lông mày: "Mộng đẹp trở thành sự thật rồi."
Trân Trân cũng cười theo, giọng nói ấm áp: "Thật tốt."
A Văn chìm đắm trong mật ngọt nên cười nhiều hơn chút.
Nói xong chuyện của mình, cô ta vừa nhìn về phía Trân Trân hỏi: "Cô thì sao? Mấy ngày nay cô thay đổi lớn như vậy, thái độ Thị Hoài Minh đối với cô có thay đổi gì hay không?"
Trân Trân gật đầu: "Ừm, có."
A Văn mong đợi, nhỏ giọng nói: "Vậy hai người chuyển vào ở cùng nhau rồi à?"
Trân Trân nhìn A Văn rồi lại nhìn Lý Sảng một lúc.
Dưới ánh mắt chờ đợi của Lý Sảng và A Văn, cô lắc lắc đầu nói: "Em cảm giác lúc đi cùng em, anh ấy trở nên nghiêm túc hơn, đối với chuyện học tập của em cũng yêu cầu càng nghiêm ngặt, nghiêm khắc hơn."
Lý Sảng và A Văn: ". . . . . ."
Nụ cười ăn ý trên mặt của hai người cũng không còn.
Nhìn nhau một chút, lại ăn ý cùng nhau nhìn về phía Trân Trân.