Cô vợ của sĩ quan - Chương 189
Cập nhật lúc: 2024-09-09 09:33:35
Lượt xem: 98
Bảy tháng sau.
Chạng vạng tối, ánh nắng nghiêng nghiêng chiếu vào bên trên bức tường xám.
Đại Bạch đứng đợi ở cổng khu dân cư, bóng dáng trải dài rất dài dưới ánh mặt trời lặn.
Nhìn thấy Trân Trân đang trở về từ phía xa, Đại Bạch lập tức vẫy đuôi rồi chạy về phía Trân Trân, chạy đến trước mặt cô sủa hai tiếng gâu gâu.
Bây giờ Trân Trân không tiện cúi người xuống, nên không xoa được vào đầu Đại Bạch, cô chỉ có thể gọi nó hai tiếng.
Đại Bạch rất vui vẻ dùng đầu dụi dụi vào người Trân Trân, cùng cô về nhà.
Khi chuẩn bị về đến nhà, Trân Trân ngước mắt nhìn thấy bà Hà đang bế Hà Tử Ngôn ở ngoài vườn rau, vừa nói chuyện vừa chơi với rau quả.
Bà Hà cũng nhìn thấy Trân Trân, cũng mở miệng nhanh hơn Trân Trân, cười chào cô: "Về rồi à."
Trân Trân mỉm cười đáp lại một tiếng, nói với bà Hà: "Hôm nay chị dâu có chút việc nên sẽ về muộn một chút ạ."
Nói xong, cô đi vào trêu chọc Hà Tử Ngôn một chút, cậu bé con càng ngày càng dễ thương và đáng yêu.
Đang lúc trêu đùa, đột nhiên nghe được một câu: "Trân Trân, em sắp sinh rồi à?"
Trân Trân quay đầu lại, nhìn về phía Ngô Đại Phượng đang nói chuyện, cười đáp một tiếng: "Vâng, chị dâu, sắp sinh rồi."
Trước đó Ngô Đại Phương đã quan tâm không ít đến bụng của Trân Trân, một mực thúc giục Trân Trân tranh thủ thời gian sinh con, nhưng sau khi bị coi là lòng lang dạ thú, thì cô ta không khuyên Trân Trân về chuyện này thêm lần nào nữa, thậm chí trong lòng còn nghi ngờ rằng có lẽ Trân Trân không thể sinh con.
Nhưng vào đầu năm, Trân Trân phát hiện ra mình có thai, hơn nữa bụng cũng càng ngày càng lớn, nên nghi ngờ của cô ta tự nhiên biến mất.
Cả ngày cô ta không có gì để làm, nên rất thích chú ý đến chuyện nhà của các gia đình trong khu dân cư.
Cô ta nhìn Trân Trân, cười nói: "Cái bụng này của em không lớn lắm, nếu mà không nói thì chẳng ai biết được bao nhiêu tháng đâu."
Bụng của Trân Trân thực sự không lớn lắm, nhỏ hơn nhiều so với khi Lý Sảng sinh đứa con thứ hai.
Trân Trân còn chưa kịp lên tiếng, bà Hà ở bên cạnh đã nói: "Bụng nhỏ một chút cũng tốt, lúc sinh sẽ tốt với nhanh hơn bình thường."
Thấy bà Hà nói chuyện, Ngô Đại Phượng đưa ánh mắt chuyển tới trên người bà Hà, nhìn bà ấy nói: "Bụng nhỏ sinh nhanh hơn bình thường, nhưng đứa bé cũng sẽ nhỏ theo, vừa sinh ra đã gầy hơn những đứa trẻ khác mấy cân."
Bà Hà cười nói: "Không quan trọng đâu, đứa nhỏ khỏe mạnh là được rồi, sinh ra có bé hơn thì lúc trưởng thành vẫn giống nhau thôi."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/co-vo-cua-si-quan/chuong-189.html.]
Nhưng Ngô Đại Phượng lại khăng khăng nói: "Chắc chắn không thể giống nhau được, người ta sinh ra một đứa trẻ nặng bảy hoặc tám cân, mình sinh ra một đứa trẻ nặng bốn hoặc năm cân, sự khác biệt về cân nặng là ba bốn cân, hai đứa trẻ đó sao có thể giống nhau được?"
Bà Hà trời sinh đã không thích tranh luận với người khác về những vấn đề này.
Đúng lúc này Hà Tử Nhiên trở về, từ xa gọi một tiếng "Bà nội", cắt đứt chủ đề.
Bà Hà không đứng ở ngoài lâu nữa, nói tiếp vài ba câu rồi lập tức dẫn Hà Tử Nhiên và Hà Tử Ngôn đi về nhà.
Nhân cơ hội này, Trân Trân cũng không đứng yên ở đó nữa mà quay người trở vào nhà.
Ban đêm, Trân Trân tìm một tư thế thoải mái dựa vào vòng tay Thị Hoài Minh.
Thị Hoài Minh cầm cuốn sách trong tay, đọc sách cho cô nghe dưới ánh đèn.
Sau khi đọc một lúc, Thị Hoài Minh liếc nhìn về phía khuôn mặt của.
Trân Trân bị anh nhìn như thế hai lần, mới đầu còn nghi hoặc lên tiếng hỏi: "Sao vậy?"
Thị Hoài Minh gấp cuốn sách trong tay lại, nhìn cô hỏi: "Có phải hôm nay ai lại chọc giận em nên em mới không vui không?"
Sau khi Trân Trân mang thai, mặc dù phản ứng mang thai không quá rõ ràng, nhưng đúng là tính tình của cô đã thay đổi về mọi mặt, đặc biệt là lúc ở riêng trước mặt anh, cảm xúc của cô cực kỳ dễ thay đổi, đôi khi cô ấy nhỏ nhẹ khóc nhè, đôi khi yếu ớt hay khóc, đôi khi lại khó chịu tùy hứng.
Trân Trân nhìn Thị Hoài Minh, chớp mắt: "Đúng là có chút phiền phức."
Thi Hoài Minh lại nhìn cô hỏi tiếp: "Nói anh nghe, hôm nay anh làm phiền em cái gì, anh sẽ thành thật xin lỗi em."
Trân Trân do dự một lúc rồi nói: "Không phải anh, là Ngô Đại Phượng."
Trân Trân hiếm khi có ý kiến về mọi người.
Thị Hoài Minh tự nhiên trở nên nghiêm túc: "Em có mâu thuẫn với chị ta à?"
Nhắc đến loại chủ đề này, Trân Trân cũng không cảm thấy an tâm khi giữ lại trong lòng.
Mọi cảm xúc trong thời gian mang thai đều bị phóng đại, cô tức giận nhìn Thị Hoài Minh nói: "Em với chị ấy không có mâu thuẫn gì, nhưng em thấy chị ấy rất phiền phức, sao lại có cái miệng nát như vậy chứ? Có lần em thử mặc váy, chị ấy vừa gặp em đã lập tức nói em mặc váy rất xấu, không nên mặc váy. Lúc trước khi em chưa mang thai, chị ấy vừa gặp em đã thúc giục tranh thủ thời gian sinh con, bây giờ em mang thai rồi, chị ấy lại chỉ trỏ vào bụng em, nói em bụng nhỏ, không giống như sắp sinh, còn nói cái gì mà bụng nhỏ thì sinh con ra cũng nhỏ theo, lớn lên sẽ không giống với con nhà người ta…"
Cảm xúc của Trân Trân đi lên không dừng, cô nói hết mọi chuyện từ quá khứ đến giờ cho Thị Hoài Minh nghe.
Sau khi nói xong Trân Trân vẫn còn tức giận: "Sao chị ấy lại thích xen vào chuyện của người khác như vậy? Quản người ta lúc nào sinh con, sinh đứa bé lớn bao nhiêu..."
Thị Hoài Minh vẫn một tiếp tục xoa dịu phía sau lưng Trân Trân.