Cô vợ của sĩ quan - Chương 207
Cập nhật lúc: 2024-09-10 10:38:37
Lượt xem: 58
Bà Hà trở về không bao lâu thì Hà Tử Ngôn đã tỉnh dậy.
Bà ấy bế Hà Tử Ngôn lên, dỗ dành cậu bé một lúc rồi đi vòng quanh phòng hai lần, đúng lúc này Lý Sảng tan làm về.
Thấy Lý Sảng bước vào cửa treo túi xách lên, bà Hà chào hỏi cô ấy, mở miệng nói: "Trân Trân sinh rồi."
Lý Sảng nghe vậy trong mắt tràn đầy vui mừng, hỏi bà Hà: "Nhanh vậy ạ? Con trai hay con gái hả mẹ?"
Lúc này bà Hà mới muộn màng nhận ra mình quên hỏi chuyện này: "Mẹ quên không hỏi, vừa nãy Hoài Minh về, mẹ chỉ hỏi một câu sinh hay chưa thôi."
Quên hỏi thì thôi, Lý Sảng cười nói: "Chờ chút nữa cơm nước xong xuôi con đến bệnh viện xem thử."
Một lúc sau, Hà Thạc và Hà Tử Nhiên trở về, cả nhà cùng nhau ngồi xuống ăn cơm.
Lý Sảng nói với Hà Thạc: "Tiểu Miên Hoa sinh rồi, lát nữa ăn cơm xong chúng ta đến bệnh viện xem nhé."
Hà Thạc còn chưa kịp lên tiếng đáp lại, Hà Tử Nhiên đã lớn tiếng nói tiếp: "Con cũng muốn đi!"
Lý Sảng nhìn cậu bé cười nói: "Vậy mẹ sẽ đưa con đi cùng."
Chờ hai người nói chuyện xong, Hà Thạc mới tò mò hỏi: "Sinh con trai hay con gái thế?"
Lý Sảng bưng bát lên, húp cháo nói: "Không biết, lát nữa đi xem là biết thôi."
Sau khi ăn cơm xong, sắc trời vẫn chưa tối hẳn.
Lý Sảng và Hà Thạc đưa Hà Tử Nhiên ra ngoài, lái xe đi đến bệnh viện.
Sau khi đỗ xe trong bãi đậu xe, Lý Sảng dắt tay Hà Tử Ngôn, cùng với Hà Thạc đi vào bệnh viện.
Vào bệnh viện tìm y tá hỏi, sau đó đi đến phòng bệnh của Trân Trân.
Sau khi vào phòng bệnh, ba người nhìn thấy Thị Hoài Minh và Chung Mẫn Phân đầu tiên.
Nghe Thị Hoài Minh, Chung Mẫn Phân và Hà Thạc, Lý Sảng chào hỏi, Trân Trân nằm trên giường bệnh ngước mắt lên, trông thấy Lý Sảng và Hà Thạc đi tới, cô vội vàng cười nói: "Anh Hà, chị dâu. "
Lý Sảng không nói nhiều với Thị Hoài Minh và Chung Mẫn Phân, nghe thấy giọng nói của Trân Trân, cô ấy trực tiếp đi thẳng đến giường bệnh, đưa cho Trân Trân một chiếc gối, đỡ Trân Trân dựa vào giường, quan tâm hỏi cô: "Bây giờ em cảm thấy thế nào?"
Trân Trân cười nói: "Giống như tháo hàng ấy, thoải mái lắm."
Sau khi hỏi về tình trạng cơ thể của Trân Trân, Lý Sảng mỉm cười nhìn đứa bé trong tã lót.
Đứa trẻ tròn tròn nhỏ nhỏ, tóc đen nhánh, mắt to lông mi dài, miệng nhỏ đỏ mọng.
Càng nhìn càng muốn tan chảy, Lý Sảng vô thức thấp giọng hỏi Trân Trân: "Con trai hay con gái?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/co-vo-cua-si-quan/chuong-207.html.]
Trân Trân cười, thừa nước đục thả câu: "Chị đoán xem?"
Hà Tử Nhiên cũng nằm ở một bên nhìn, trực tiếp nói: "Cháu cảm thấy đây là một em gái."
Lý Sảng nhìn một lúc cũng nói: "Dáng vẻ xinh đẹp như vậy, chị cũng cảm thấy là con gái."
Trân Trân vẫn mỉm cười, một lúc sau mới nhẹ nhàng nói: "Đúng là con gái."
Lý Sảng nghe vậy hai mắt sáng lên, vội vàng nói: "Em còn nhớ không, cho chị làm mẹ nuôi đấy."
Trân Trân mỉm cười gật đầu: "Nhớ mà."
Thị Hoài Minh ở bên cạnh khoe khoang không ngớt.
Anh nhìn về phía Hà Thạc nói: "Sao nào? Có phải là ghen tị lắm không?"
Hà Thạc trợn mắt lườm anh một cái trước, sau đó nói: "Lý Sảng là mẹ nuôi thì tôi cũng là cha nuôi của con bé, cần quái gì phải ghen tị."
Thị Hoài Minh: À...
Ở trong bệnh viện không tiện, Lý Sảng và Trân Trân nói ngắn gọn vài câu, nhìn đứa trẻ rồi rời đi trước.
Trước khi đi, cô ấy nói với Trân Trân: "Em chăm sóc bản thân tốt vào, ngày mai tan làm chị lại đến nhà thăm em."
Trân Trân vẫn gật đầu với cô ấy: "Được, chị dâu."
Lý Sảng và Hà Thạc đưa Hà Tử Ngôn đi, Trân Trân lại nằm xuống giường.
Đứa trẻ được bọc trong tã đặt bên cạnh cô, cô cực kỳ thích thú, hai mắt một mực dán lên người đứa trẻ.
Đây là một cảm giác rất kỳ diệu, không chỉ là tạo ra một sinh mệnh nhỏ bé mới mà còn có cảm giác bản thân và Thị Hoài Minh đã thực sự trở thành người một nhà không thể tách rời.
Mối liên hệ ràng buộc giữa hai người họ đều dồn hết vào đứa trẻ nhỏ trong chiếc tã lót này.
Thấy bên ngoài trời đã sắp tối, Thị Hoài Minh nói với Chung Mẫn Phân: "Mẹ, bây giờ để con đưa mẹ về, bận rộn ở đây cả ngày mẹ cũng khá mệt rồi, mẹ về nghỉ ngơi đi."
Chung Mẫn Phân không có ý định về nhà, chỉ nói: "Mẹ về thì Trân Trân phải làm sao bây giờ?"
Thị Hoài Minh có kế hoạch của riêng mình: "Con sẽ ở lại đây trông coi, không sao đâu mẹ."
Chung Mẫn Phân đương nhiên không yên lòng: "Con thì biết cái gì? Con ở lại đây làm được cái gì? Con tự về nhà đi thì hơn."
Thị Hoài Minh tỏ vẻ bình thường nói: "Cái này có gì khó đâu mẹ, nhìn một lát là hiểu thôi, mẹ yên tâm trở về nghỉ ngơi thật tốt đi."
Thị Hoài Minh là một người rất quyết đoán, Chung Mẫn Phân cũng không làm chủ được anh.
Chung Mẫn Phân lớn tuổi đúng là rất mệt mỏi, nếu để bà ở lại đây trông coi một đêm, hầu hạ lớn hầu hạ nhỏ thì chắc bà cũng không chịu nổi, thế là cuối cùng cũng để Thị Hoài Minh đưa mình về.