Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Cô vợ của sĩ quan - Chương 269

Cập nhật lúc: 2024-09-13 15:33:25
Lượt xem: 53

Thị Hoài Minh đứng dậy ra ngoài sân mở cửa.

Trân Trân mơ màng cầm đồng hồ báo thức qua nhìn, là ba giờ sáng.

Tỉnh táo lại, Trân Trân cũng ngồi dậy đi giày ra ngoài.

Chung Mẫn Phân lớn tuổi lỗ tai không nhạy bằng nên không bị đánh thức.

Cô vừa đi ra khỏi cửa phòng, chỉ thấy Thị Hoài Minh một tay ôm Mễ Mễ, một tay dắt Đậu Đậu đi vào.

Nhìn thấy Đậu Đậu và Mễ Mễ, Trân Trân lập tức tỉnh táo hoàn toàn.

Cô đưa tay kéo Đậu Đậu qua hỏi Thị Hoài Minh: "A Văn muốn sinh hả anh?"

Thị Hoài Minh ôm Mễ Mễ vào nhà, "Đã đi bệnh viện rồi, Liễu Chí nhờ chúng ta trông con giúp."

Nhịp tim của Trân Trân đột nhiên khẩn trương, "Không nghĩ tới lại sinh vào giữa đêm nay."

Bên ngoài bóng đêm tối đen như mực, ánh trăng nhàn nhạt vắt trên cao.

Đậu Đậu và Mễ Mễ cũng còn đang mơ mơ màng màng.

Trân Trân và Thị Hoài Minh không nhiều lời, trước tiên sắp xếp chỗ ngủ cho hai đứa bé.

Chờ hai đứa bé ngủ thiếp đi, hai người bọn họ lên giường nằm xuống, Trân Trân đã hoàn toàn không còn buồn ngủ nữa.

Cô nói với Thị Hoài Minh: "Đột nhiên như vậy, trong lòng em rất bất an, rất lo lắng."

Thị Hoài Minh ôm cô vào trong ngực, "Đừng suy nghĩ nhiều, hiện tại đi ngủ trước đi, ngày mai là chủ nhật, không cần đi làm, anh ở nhà trông con, em đi bệnh viện xem thử."

Nghe Thị Hoài Minh nói xong những lời này, trong lòng Trân Trân chậm rãi bình tĩnh lại.

Cô vùi mình vào trong n.g.ự.c Thị Hoài Minh, rất yên tâm lên tiếng: "Ừm."

Sau khi trong lòng an tâm thì cũng nhanh chóng ngủ thiếp đi.

Ngủ tới hừng sáng thức dậy, Trân Trân mau chóng rửa mặt ăn một chút điểm tâm, sau đó liền đến bệnh viện.

Đến bệnh viện tìm y tá hỏi phòng bệnh của A Văn.

Hỏi một vòng nhận được đáp án —— A Văn bây giờ còn đang ở trong phòng sinh!

Nghe nói như thế, trong lòng Trân Trân giật mình.

Cô cũng không có thời gian nghĩ nhiều, vội vàng chạy tới phòng sinh.

Đến ngoài phòng sinh, đầu tiên là cô nhìn thấy Liễu Chí, cô vội vàng đi lên hỏi: "A Văn đi vào đó bao lâu rồi?"

Mi tâm của Liễu Chí đã nhíu thành một dãy núi cao cao, trong mắt tất cả đều là lo lắng và đau khổ.

Anh nhìn Trân Trân thật lâu, mới phun ra một câu: "A Văn cô ấy. . . Khó sinh. . ."

Khó sinh?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/co-vo-cua-si-quan/chuong-269.html.]

Trân Trân chỉ cảm thấy trong lòng giống như địa chấn, ầm vang một tiếng.

Cô muốn phản ứng lại, nhưng không làm gì được, hai chân mềm nhũn ngồi ở trên ghế dài.

Sau đó một hồi lâu, đầu óc Trân Trân vẫn mê man.

Cô và Liễu Chí cùng nhau chờ ở bên ngoài phòng sinh, không đợi được A Văn thuận lợi sinh con ra mà lại nhìn thấy bà Phùng đi đến.

Sau khi bà Phùng tới, câu đầu tiên là hỏi: "Đã sinh chưa? Trai hay là gái?"

Liễu Chí không muốn nhiều lời với bà ta, cúi đầu lắc đầu nói: "Còn chưa sinh ra đâu."

Trân Trân không nghe bọn họ nói cái gì, trái tim một mực đặt ở trên người A Văn.

Nhìn cửa phòng sinh, trong nội tâm cô chỉ có sợ hãi, một mực dùng ngón tay bóp lấy lòng bàn tay, cố gắng chịu đựng sợ hãi trong lòng.

Sau đó cô khom người cúi đầu, chăm chú nhắm mắt lại, không ngừng cầu nguyện ở trong lòng.

Thời gian giống như là biển cát chồng chất lên, một hạt một hạt chảy xuống.

Đau khổ chịu đựng đến giữa trưa, nghe được y tá ra nói một câu: "Thân nhân Liễu Chí, mẹ con bình an."

Nghe được câu này, trong nháy mắt, nước mắt Trân Trân rơi xuống cả mặt như mưa.

Trân Trân và Liễu Chí cùng nhau bước nhanh đến cửa phòng sinh chờ đợi.

Nhìn thấy A Văn sắc mặt trắng bệch bị đẩy ra, Trân Trân đi lên nắm chặt tay của cô ấy, nước mắt như mưa, sụt sịt nói với cô ấy: "Không sao không sao."

Liễu Chí cách A Văn gần hơn, vừa khẩn trương vừa lo lắng hỏi: "Hiện tại em cảm thấy thế nào?"

A Văn vô lực nháy mắt mấy cái, không nói gì.

Ánh mắt cô ấy liếc qua bên cạnh, nhìn thấy bà Phùng đi đến trước mặt y tá, hỏi y tá: "Con trai hay là con gái?"

Y tá nói với bà Phùng: "Chúc mừng bà, là một áo bông nhỏ."

Sắc mặt bà Phùng tối đen, quay đầu đi mất.

A Văn thu hồi ánh mắt, lại vô lực nhắm mắt lại.

Trân Trân để Liễu Chí đi theo chăm sóc A Văn, mình đi qua ôm lấy đứa bé trong tay y tá.

A Văn bị đẩy vào trong phòng bệnh, Liễu Chí ôm cô ấy lên trên giường bệnh.

Sau khi sắp xếp cẩn thận, bác sĩ tới nói với Liễu Chí và A Văn: "Cô ấy xem như nhặt về được một cái mạng, tốt nhất là ở trong bệnh viện thêm mấy ngày, chờ thân thể khỏe lại rồi nói tiếp. Còn có thân thể của cô ấy, không khuyến khích sinh con nữa, rất nguy hiểm."

Liễu Chí sửng sốt một hồi, sau đó đáp: "À. . . được được."

A Văn nhắm mắt lại, từ đầu đến cuối không có mở ra, sắc mặt và môi đều trắng bệch.

Trân Trân cẩn thận để đứa bé nằm bên cạnh cô ấy, ngồi xuống bên cạnh giường bệnh, nhẹ nhàng nắm chặt tay của cô ấy.

Chờ bác sĩ đi rồi, Liễu Chí cũng đi tới bên cạnh giường bệnh.

Trân Trân nhường vị trí cho anh ta, sau khi anh ngồi xuống cũng nắm tay A Văn, yên lặng thật lâu mới lên tiếng nói: "Không sinh, chúng ta không sinh, không tiếp tục sinh nữa. . ."

Loading...