Cô vợ của sĩ quan - Chương 272
Cập nhật lúc: 2024-09-13 21:26:05
Lượt xem: 82
Chị dâu Trần hoảng hốt vội vàng tìm khăn tay cho cô ấy, cô ấy cầm khăn tay che mắt, tựa ở đầu giường thật lâu không có hành động nào khác.
Một lát sau cô ấy ngừng khóc, trả khăn tay cho chị dâu Trần.
Chạm phải ánh mắt lo lắng của chị dâu Trần, cô ấy cười một cái nói: "Chị dâu, em không sao."
Chị dâu Trần nhìn cô ấy như thế này rất là đau lòng, mềm giọng nói: "Chị dâu biết trong lòng em tủi thân, em cứ nói ra, nói ra thì sẽ dễ chịu một chút."
A Văn lắc đầu, vẫn đỏ hồng con mắt cười, "Thật sự không có việc gì."
Chị dâu Trần nhìn cô ấy, nhẹ nhàng hít một hơi.
Im lặng ngồi bên cô ấy một hồi.
A Văn ở bệnh viện một tuần lễ, khi xuất viện về nhà thân thể vẫn rất yếu ớt.
Trạng thái tinh thần của cô ấy cũng không tốt, ánh mắt thường xuyên trống rỗng, lo nghĩ nhạy cảm, lúc không có người sẽ ngẩn người chảy nước mắt.
Mẹ của cô ấy ở bệnh viện chăm sóc cô ấy một tuần lễ, trong nhà có việc không thể ở lâu hơn, sau khi xuất viện liền đi về nhà.
Lúc đi về ngược lại dẫn theo Đậu Đậu và Mễ Mễ, để A Văn có thể ở nhà yên tâm ở cữ.
Liễu Chí đương nhiên không trông cậy vào bà Phùng có thể hầu hạ A Văn ở cữ, anh ta bỏ tiền thuê người.
Bảo mẫu đến nhà chăm sóc A Văn và đứa nhỏ, bà Phùng không đi vào phòng A Văn, cũng coi như cả nhà yên ổn.
A Văn sau khi về đến nhà, Trân Trân liền mỗi ngày đều đến thăm cô ấy.
Chung Mẫn Phân ngược lại cũng muốn qua cho cô ấy thêm vui vẻ, nhưng sợ cô ấy nhìn thấy Hưng Vũ sẽ khó chịu, cho nên mới không tới.
Trân Trân nghĩ hết tất cả biện pháp muốn chọc A Văn vui vẻ, A Văn cũng sẽ phối hợp cười, nhưng Trân Trân cũng có thể nhìn ra được, nụ cười của cô ấy đều ở trên khóe miệng, trên mặt, chứ không ở trong mắt. Trong ánh mắt của cô ấy nhiều hơn chính là uất khí không tan ra.
Trân Trân có đôi khi cũng muốn cô ấy có thể nói ra khổ tâm trong lòng mình, nhưng mà cô ấy vẫn không nói.
Cô ấy đem tất cả tâm trạng tiêu cực giấu ở trong lòng mình, một mình tiếp nhận.
Tháng ngày yên ổn.
Sau hai ngày yên ổn ấy.
Lúc Liễu Chí đang ăn cơm tối hỏi bà Phùng một câu: "Mẹ, mẹ dự định lúc nào trở về ạ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/co-vo-cua-si-quan/chuong-272.html.]
Bà Phùng nghe nói như thế liếc Liễu Chí một cái, tức giận nói: "Con muốn đuổi mẹ đi à?"
Liễu Chí không muốn làm bà Phùng nổi giận, vội vàng giải thích: "Dĩ nhiên không phải, hỏi xem chừng nào thì mẹ trở về, con dành thời gian đi mua một ít đồ cho mẹ mang về."
Bà Phùng gắp thức ăn nói: "Không ôm được cháu trai, mua cái gì cũng vô dụng, mẹ không cần."
Rốt cục vẫn nhắc đến chuyện này, Liễu Chí đè thấp giọng nói: "Mẹ, chúng ta không phải đã sớm nói xong, mặc kệ sinh trai hay gái đều không nói lời khó nghe hay sao?"
Bà Phùng để đũa trong tay lên trên bàn, "Mẹ đã nói cái gì hả? Cái này khó nghe chói tai hả?"
Bà Phùng nói câu này cực kỳ to, A Văn ở trong phòng cũng nghe thấy được.
Bảo mẫu đang giúp đứa nhỏ thay tã, nghe được lời này của bà Phùng, động tác cũng hơi ngừng lại nhìn ra phía ngoài một chút.
Đương nhiên bà ấy cũng không xen vào làm gì, chỉ coi như không nghe thấy, vụng trộm liếc A Văn một cái, tiếp tục thay tã cho đứa trẻ.
Nhìn bà Phùng như thế này, Liễu Chí tự nhiên cũng không có tâm tình ăn cơm nữa.
Anh ta cũng buông đũa ra, ngồi ở cạnh bàn ăn cúi đầu im lặng, một lát sau nói: "Con cầu xin mẹ, tạm thời cái gì cũng đừng nói có được không?"
Bà Phùng nào nghe lọt nghe lời này, giọng nói của bà ta càng lớn hơn: "Có mấy lời mẹ không có cách nào không nói! Sinh ba đứa con, ba đứa đều là con gái, mẹ còn không thể nói hai câu? Hương hỏa nhà lão Liễu không thể đứt đoạn tại đây được, cái thai này không phải con trai, vậy thì mau chóng sinh đứa tiếp theo, cho đến khi sinh ra con trai mới thôi!"
Liễu Chí chậm rãi nhíu chặt lông mày, anh nhẫn nại tính tình, "A Văn hiện tại vừa sinh con xong mới xuất viện, lại còn khó sinh, còn trong tháng cữ, những việc này có thể để sau này hẵng nói hay không? Cho dù muốn sinh, cũng phải chờ thân thể A Văn tốt lên đã, mẹ nói có đúng hay không?"
Anh ta đương nhiên không có ý định hiện tại nói với bà Phùng rằng thân thể A Văn không thể sinh con được nữa, nói ra tất nhiên sẽ ồn ào, chỉ có chỗ xấu không có chỗ tốt. A Văn hiện tại đang ở cữ, thân thể rất yếu, chịu không được cãi vã ầm ĩ.
Anh ta đã thương lượng với A Văn, tạm thời giấu diếm bà Phùng, không cho bà ta biết.
Ổn định cho bà ta đi về nhà đã, A Văn an ổn ở cữ trước, cái khác sau này hãy nói.
Nhưng trong lòng bà Phùng vốn khó chịu, bởi vì sinh ba đứa cháu gái, trong khoảng thời gian này thậm chí đi ngủ cũng không ngon.
Hiện tại trong nội tâm bà ta lại bốc lên lửa giận, chỗ nào còn có thể bình tĩnh nói chuyện.
Nếu không lập tức phát tiết một chút thì không chừng bà ta sẽ nín nhịn đến chết.
Bà ta càng nói càng lớn tiếng, giống như là tiếng sấm, "Mẹ không chờ được nữa! Sinh đứa thứ nhất là con gái, đứa thứ hai cũng là con gái, sinh liên tù tì ba đứa con gái thì còn ở cữ cái gì mà ở? Khó sinh cũng trách cô ta sinh toàn con gái! Nếu như bụng cô ta biết cố gắng, sinh ra đứa con trai sớm thì cũng không cần chịu khổ như bây giờ! Đáng đời!"
Liễu Chí nhíu mày còn chưa lên tiếng, chợt nghe thấy trong phòng truyền đến một tiếng thét lên cuồng loạn: "A! ! !"
Anh ta bị dọa sợ đứng bật lên, vội vàng xông vào trong phòng, chỉ thấy A Văn ngồi ở trên giường ôm đầu, nhắm chặt mắt lại, nhíu mày.