Cô vợ của sĩ quan - Chương 306
Cập nhật lúc: 2024-09-18 21:30:12
Lượt xem: 35
Giờ giải lao, Trân Trân mang theo túi đi xuống cầu thang, đi ra khỏi tòa nhà giảng dạy.
Cô trực tiếp đi đến nhà xe mở khóa đẩy xe đạp ra, trước tiên đẩy ra khỏi trường học, ra khỏi cửa lớn trường học, lại giẫm lên bàn đạp, cưỡi xe đạp, tăng tốc đi về hướng bưu điện.
Dừng xe xong, cô nhanh chóng bước vào bưu cục.
Đến cửa sổ bưu cục, Trân Trân đưa hóa đơn gửi tiền cho nhân viên bưu điện, lấy tiền thù lao mà toà soạn đã gửi cho cô.
Tiền thù lao không nhiều, nhưng cô cầm ở trong tay vẫn hết sức vui vẻ, lúc cất vào ví, trong lòng tràn đầy cảm giác thành tựu.
Trân Trân mặt mày mang theo ý cười, cưỡi xe đạp đón làn gió xuân mang hơi lạnh về đến nhà.
Đậu xe đạp ở trong sân xong, cô vào trong phòng ngồi xuống, từ trong ví tiền móc ra tiền thù lao mình đã cất, tỉ mỉ sắp xếp lại từng tờ tiền một, dùng tay trải phẳng, sau đó cẩn thận kẹp bên trong cuốn vở.
Đây là khoản tiền đầu tiên cô dựa vào viết văn kiếm được, tất nhiên là muốn giữ lại làm kỷ niệm.
Chờ bọn nhỏ trưởng thành rồi, có thể lấy ra khoe khoang với chúng một chút, kể cho bọn chúng nghe ngày xưa mẹ đã chăm chỉ cố gắng thế nào.
Kẹp hết tiền vào vở rồi, Trân Trân lại lật cuốn sổ mình dùng để ghi chép linh cảm làm bản thảo, đọc lại bản thảo của áng văn tình cảm dạt dào mà mình đã viết ngày ấy. Bên trong câu lạc bộ văn học thường có hoạt động đọc diễn cảm, cô có bản lĩnh diễn cảm, tất nhiên cũng thoải mái.
Đọc xong cô ngồi xuống bên giường, cô bỗng a một tiếng nói: "Viết thật là hay!"
Dù sao không có người ở đây, mình khen mình cũng không xấu hổ chút nào.
Tự mình một người trong phòng tự luyến xong, nhìn thời gian bên trên đồng hồ một cái, Trân Trân lại đi ra cửa đón con.
Đến nơi tự nhiên nhìn thấy Lý Sảng và A Văn như bình thường, ba người cùng nhau đón con. Trên đường dẫn con về, bọn họ nói chuyện với nhau, tắm trong ánh nắng nhẹ nhàng ấm áp, chậm rãi ung dung đi về nhà.
Đi vào hẻm, Lý Sảng nói với A Văn và Trân Trân: "Đợi chút nữa đi mua cơm gọi chị một tiếng nhé."
A Văn nói vâng, Trân Trân lên tiếng nói: "Em không đi nhà ăn mua cơm đâu."
Trân Trân không đi nhà ăn mua cơm, Lý Sảng và A Văn cũng không bất ngờ.
Lý Sảng nhìn cô hỏi: "Đêm nay em lại dự định làm món ăn ngon gì vậy?"
Đêm nay cũng không làm đồ ăn ngon nha.
Trân Trân cười nói: "Đêm nay cả nhà bọn em cùng đi ăn tiệm."
Hả?
Lý Sảng và A Văn nhìn vẻ mặt Trân Trân.
A Văn nói: "Thoạt nhìn là có chuyện gì vui phải không?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/co-vo-cua-si-quan/chuong-306.html.]
Trân Trân vẫn cười nói, "Chỉ có thể nói là chuyện vui một chút xíu xìu xiu thôi."
Lý Sảng nhìn cô hiếu kì hỏi: "Cái gì mà chuyện vui một chút xíu xìu xiu?"
Trân Trân do dự một hồi, "Về sau lại nói với các chị."
Lý Sảng: "Thần thần bí bí."
Từ sau khi lên đại học, thỉnh thoảng cô tỏ ra thần bí, hỏi thì lại không nói.
Trân Trân không nói, Lý Sảng và A Văn đều không truy hỏi.
Ba người chia tay ở trong con hẻm, ai về nhà nấy, bọn nhỏ không muốn tách ra, tất cả đều đi theo Đan Tuệ tới nhà cô bé chơi.
Thẳng đến khi Thị Hoài Minh tan tầm trở về, A Văn và Lý Sảng tới gọi ăn cơm, bọn nhỏ mới về nhà mình ăn cơm.
Mấy đứa bé Hà Tử Ngôn đi rồi, Trân Trân và Thị Hoài Minh tất nhiên là mang theo Chung Mẫn Phân và mấy đứa nhỏ ra ngoài.
Chung Mẫn Phân không biết tình huống như thế nào, trên đường hỏi: "Rốt cuộc là có chuyện vui gì vậy? Nhất định phải đi ra bên ngoài ăn thế?"
Trân Trân cười nói với bà: "Mẹ, con kiếm được ít tiền, mời cả nhà ăn cơm."
Chung Mẫn Phân có chút bất ngờ nói: "Lên đại học còn có thể kiếm tiền ư?"
Trân Trân vẫn cười, "Đúng vậy ạ."
Chung Mẫn Phân cảm thấy những gì Trân Trân nói mình nghe không hiểu, thế là không hỏi nhiều nữa.
Dù sao bọn nhỏ hiếu thảo dẫn bà ra ngoài ăn, bà liền an tâm đi ăn là được, không thể cô phụ tấm lòng của chúng.
Tính cả đứa nhỏ, một nhà sáu người đến nhà hàng ngồi đầy một bàn tròn nhỏ.
Ngồi xuống gọi đồ ăn xong, Đan Tuệ, Đan Đồng và Hưng Vũ ngồi cùng một chỗ chờ thức ăn được mang lên.
Nhìn ba đứa bé ngồi cùng một chỗ, Chung Mẫn Phân bỗng cảm khái một câu: "Thời gian trôi qua thật là nhanh."
Trân Trân và Thị Hoài Minh cũng nhìn ba đứa bé, tiếp một câu: "Ai nói không phải chứ."
Con người ấy à, một năm rồi lại một năm trôi qua, tất cả quá khứ đều chôn ở bên trong tháng năm.
Thời gian xoay chuyển, một thế hệ một thế hệ trôi qua, thời đại vĩnh viễn luôn thay đổi.
Cả nhà ra ngoài ăn cơm tự nhiên không uống rượu, ăn no rồi thì trở về.
Bên trong năm tháng không có hoạt động giải trí, sau khi trời tối không có nhiều việc để làm, ban đêm đi ngủ đều tương đối sớm.
So ra mà nói, người già và trẻ con ngủ sớm hơn một lúc, thanh niên trai tráng thì ngủ trễ hơn.